41 Tuy rằng tình, nam nhân cũng không dám mở to mắt, hắn có thể cảm nhận được tiếng hít thở của nam tử đang ôm hắn ngủ, từng đợt ấm áp phà vào cổ hắn, ngẫu nhiên mang đến một trận tê dại.
42 "Hướng đại ca, ở trong thành phố ở có quen không ?" Tố Vân quấy cái ly cà phê, cười nói với nam nhân.
Hướng Nhất Phương vốn định trả lời, thì nữ nhân đã muốn tiếp tục : "Kỳ thật em cũng biết, Hướng đại ca như vậy nhất định chán ghét cuộc sống trong thành phố, có thể cũng sẽ không thích thích hợp, Hướng đại ca luôn luôn thích cuộc sống im lặng, ở nông thôn có vẻ thích hợp với Hướng đại ca hơn.
43 "Ai da da ! Đại thẩm bạo lực như vậy cũng không tốt đâu ! Ha hả. . . . " Một thanh âm lanh lảnh tiến vào trong lỗ tai của Hướng Nhất Phương, hai mắt lập tức trợn tròn mắt, khổng thể tin nhìn gã hồ ly đứng trước mình.
44 Khi về đến nhà, đi vào liền nhìn thấy Mộ Phi ngồi ở phòng khách, bộ dáng rầu rĩ không vui, cởi áo khoác đặt ở một bên, Hướng Nhất Phương pha hai tách trà đưa đến trước mặt Mộ Phi.
45 "Đến đây là được rồi. " Hướng Nhất Phương không muốn bị những người khác nhìn thấy cùng đi trên chiếc xe thể thao xa hoa của Mộ Phi, hơn nữa đồng chí lái xe lại gây chú ý đến như vậy, ngẫm lại có thể gặp phiền toái.
46 Ở giữa sân nhảy, Lí Vĩ một khắc cũng không đình cứ cúi đầu giải thích với một thanh niên nhỏ hơn mình mười tuổi, cũng chẳng màng thể diện gì cả, cũng không quản người bên cạnh nhìn mình thế nào, hắn cũng không muốn đánh mất công việc tốt này.
47 Đau. . . .
Đây là cảm giác đầu tiên khi Lạc Văn tỉnh lại, hậu diện rất khó chịu, đau từng đợt.
Đau. . . . .
Đây là cảm giác thứ hai sau khi Lạc Văn tỉnh lại, bên cạnh lạnh lẽo, ám chỉ người kia đã rời đi được một thời gian, cậu đột nhiên rất muốn khóc, Hướng Nhất Phương cư nhiên rời đi, cậu lại rất muốn cười, bởi vì cậu rốt cục biết được cảm nhận đau đớn mà nam nhân từng trải qua là thế nào, hiểu được nỗi đau của nam nhân, tựa như đi vào lòng của nam nhân.
48 Trong khu plaza của thành phố A, một nam tử anh tuấn cao một 1m8 hưng trí bừng bừng mang theo từng kiện từng kiện quần áo đổi tới đổi lui, tư thế kia làm cho các mỹ nữ cuồng mua sắm bên cạnh cũng không bằng.
49 Hướng Nhất Phương lại ngẩng đầu nhìn Mộ Phi, nam tử anh tuất ngồi ở đối diện, thấy Hướng Nhất Phương nhìn chàng, cười nói : "Làm sao vậy ?"
"Làm sao vậy ?" những lời này hẳn là Hướng Nhất Phương nói mới đúng, Mộ Phi vừa rồi có chút kỳ quái, trong chốc lát đang ngồi ghế dịch dịch, trong chốc lát mặt nhăn mày nhín, biểu tình trên mặt cũng rất kỳ quái, giống như đang phải chịu đựng cái gì vậy.
50 "Đi vào !" Từ trên xe đi xuống, hai người bị đám người mặc đồ đen thô lỗ đẩy mạnh vào trong một gian nhà gỗ nhỏ, mảnh vải nhỏ trên đầu bị xả xuống, ngọn đền chói mắt làm cho hai người có chút không thích ứng.
51 Hai người dù sao cũng không phải lần đầu tiên, lúc Lạc Tư đưa bàn tay tiến vào trong quần áo của nam nhân vuốt ve da thịt cực nóng, Hướng Nhất Phương nhịn không được run nhè nhẹ, đơn giản là vì mỗi lần mỗi nơi Lạc Tư chạm đến đều là bộ vị mẫn cảm của nam nhân.
52 Đợi chờ trong căn nhà gỗ, Lạc Tư đại khái đã hiểu hiện trạng của bọn họ. Y cùng Hướng Nhất Phương là bị nhốt trong rừng rậm cách xa nội thành, điểm này có thể dựa vào lúc xóc nảy trên đường bị đưa đến đây là có thể biết.
53 "Có thể được không ?" ghé vào bên tai nam nhân, Lạc Tư hỏi.
Hướng Nhất Phương đỏ mặt gật gật đầu, do dự một chút lại hỏi : "Như vậy có thật sự đem bọn họ tiến vào không ?"
"Ừm," Lạc Tư gật gật đầu, nhẹ giọng nói, "Cứ làm theo ta là có thể, mặt khác giao cho ta là được," Nhìn đến nam nhân lại gật gật đầu, Lạc Tư biết Hướng Nhất Phương lần này là thật tin tưởng y.
54 "Nhanh lên ! Nhanh lên !" Dẫn theo phụ nữ có thại, hiện tại ngược lại là Tố Vân thúc giục Hướng Nhất Phương chạy nhanh lên.
Chạy được một đoạn đường quay đầu lại xem, Hướng Nhất Phương là càng chạy trong lòng càng bất an, miệng than thở : "Như thế nào còn không có đến ?" Mặt nhăn cả lại.
55 Sắc trời dần dần tối, Hướng Nhất Phương dùng cái bật lửa của Lạc Tư đốt một ít cành lá khô héo, thứ nhất là dùng để chiếu sáng, thứ hai sưởi ấm, nhưng còn có - tiêu độc.
56 Vòng vo xoay người, dưới thân truyền đến hơi thở của chăn êm nệm ấm, hắn không phải là ở trong hố đất giữa rừng sao ? Hướng Nhất Phương dần dần thanh tỉnh mở mắt, điều đầu tiên đập vào mắt chính là màu trắng tràn đây, hơi thở tựa hồ còn có mùi nước.
57 Ở trên giường bệnh đợi một ngày, Hướng Nhất Phương có thể vui vẻ xuống giường, có lẽ là lo lắng cho Lạc Tư, hắn liền chạy tới phòng bệnh cách vách của Lạc Tư.
58 "Quên đi, hay là đừng ăn. " Hướng Nhất Phương nói xong liền đi tay lấy chén dĩa lại, Lạc Tư nắm chặt chén dĩa không buông, nói : "Làm sao vậy, chẳng lẽ không cho ta ăn sao ?"
"Không phải.
59 Khó có được ngày mùa hè khoan khoái, cũng không có nhiều cái oi bức khiến người ta không thở nổi, cũng không có mưa rền gió dữ, những đám mây màu trắng phiêu đãng như đang xóa đi từng mẳng màu trời xanh biếc nơi chân trời, lại mềm mại như kẹo đường, nhuộm mùi ngọt cho mùa hè.
60 Hướng Nhất Phương vừa mới bắt đầu có chút không dám tưởng tượng, sau lại phát hiện cũng rất tốt, ít nhất lúc nào cũng có người ở bên mình. Năm người, mỗi người đều có việc của mình.