21 Phù dung câu nói kia còn chưa dứt khi, Đông Phương Bất Bại cả người giống như quỷ mị bàn động. Tay hắn cơ hồ ở nháy mắt chế trụ Phù Dung cổ. Phù Dung thậm chí không kịp kinh hô đã bị Đông Phương Bất Bại nâng lên toàn bộ thân mình, khuôn mặt quỷ dị vặn vẹo trước, sắc mặt đỏ lên, một câu đều nói không được, chỉ có thể phát ra “Ngô ngô” thanh âm.
22 Lạc Dương
Bách hoa lâu
Thời tiết đã chuyển về cuối thu, hoàng hôn sắp đến.
Hoa Mãn Lâu đem một gốc hoa mẫu đơn nở đỏ rực chuyển vào trong lâu. Gió thổi qua, mang theo chút cảm giác mát mẻ.
23 Ngoài dự đoán mọi người chính là, nghe được Nhậm Doanh Doanh nói lời này Hoa Mãn Lâu nhưng chút nào không có lộ ra cai có kinh ngạc vẻ, ngược lại thị có vẻ diện vô biểu tình, làm cho căn bản nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.
24 Hoa Mãn Lâu đứng lên, trong phòng an tĩnh, nhưng không đã không còn giống như trong quá khứ tựa hồ không giúp tâm tình của hắn trở nên bình thản hơn, hắn rời khỏi gian phòng, đi vào kho cầm ra một vờ rượu, sau đó không chút suy nghĩ nhún người nhảy lên trên nóc nhà, đối mặt với gió lạnh cuối mùa thu, Hoa Mãn Lâu trong lúc nhất thời tư tự suy nghĩ hàng vạn, hàng nghìn lần.
25 Dương Liên Đình nguyên lai tâm tình vốn rất tốt thế nhưng lại bị một công văn mới đưa tới phá hủy. Hắn cau mày nhìn thuộc hạ trình kên thư tín, không cần hỏi, tất nhiên là do Hoa Mãn Lâu nhờ giáo chúng đưa lên Hắc Mộc Nhai.
26 Hoa Mãn Lâu lãnh đạm nói: ” Tổng quản, đã lâu không gặp. ” Đối với con người nay, Hoa Mãn Lâu tự nhiên không có ấn tượng gì tốt, tuy rằng hắn sẽ không có biểu hiện gì ra mặt, nhưng ngữ khí hiển nhiên thiếu đi chút ôn hòa thường ngày hơn nữa cũng không có ý tứ mời Dương Liên Đình ngồi xuống.
27 Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bây giờ đã gần nửa đêm. Khách *** bình dân dưới chân Hắc Mộc Nhai đều một mảnh tối như mực, không hề có một ngọn đèn dầu.
28 Sau một hồi lâu, chỉ nghe Đông Phương Bất Bại ngữ khí lạnh lùng nói ba chữ: “Đi theo ta!” Dứt lời liền xoay người bỏ đi.
Hoa Mãn Lâu lúc này dừng một chút, nói: “Những người này…” Hắn đương nhiên là chỉ những giáo chúng nằm trên mặt đất.
29 Nhìn thấy Hoa Mãn Lâu trước mặt, Đông Phương Bất Bại căm phẫn, thật muốn một chưởng đánh chết hắn. Ngày đó náo loạn động tĩnh lớn như vậy, nhượng hắn không ra mặt đều khó.
30 Trong nháy mắt đình trệ, Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy hương hoa tràn ngập khoang mũi, không phải cái loại hương diễm tục, mà mang theo hương khí thanh u, hắn không tự chủ được mà thốt lên:”Nhĩ hảo hương….
31 Đông Phương Bất Bại đối với thân thể mình ngày càng biến hóa rõ ràng, còn có hắn đã sớm không có cách nào đối với nữ tử nâng lên, khiến hắn căn bản không dám ra ngoài, tâm tình khi sống một mình mấy năm nay, trong tâm tràn đầy hận ý (Cẩn: ta không hiểu câu này là sao a (>﹏<)).
32 Hoa Mãn Lâu nghe nói như thế, trong đầu nhất thời hiện ra các loại tin đồn trong hai năm qua, còn có lời của Nhậm Doanh Doanh. Hoa Mãn Lâu tự nhiên sẽ không trực tiếp hỏi Đông Phương Bất Bại vì sao hội mặc nữ trang, tuy rằng trong lòng nghĩ việc này kỳ hoặc đến cực điểm, trong hai năm hắn đã suy nghĩ rất nhiều, thủy chung cảm thấy đương sơ nói chuyện có vấn đề, nhưng hắn cũng không thể liền vì thế đi tìm hiểu tư ẩn cực mật của người khác.
33 Đông Phương Bất Bại nghe vậy cảm thấy cũng không có vấn đề gì, nói: “Dĩ nhiên không biết. Ta sớm lười quản những thứ này, do bọn họ lăn qua lăn lại mà thôi.
34 Không có gì? Không có gì mới là lạ! Hoa Mãn Lâu nhíu mày càng sâu, nhưng là trong lòng biết không thể ép buộc hắn, chỉ là ghi tạc việc này vào trong lòng.
35 “Ngươi …làm gì?” Đông Phương Bất Bại kinh hãi, vừa định giãy ra, nhưng không ngờ Hoa Mãn Lâu càng nắm chặt tay. Mặc dù võ công Đông Phương Bất Bại cao hơn so với Hoa Mãn Lâu, nhưng chênh lệch giữa hai người cũng không quá lớn, Hoa Mãn Lâu bởi vì ánh mắt không nhìn thấy nên luyện công phu càng chuyên tâm hơn, Linh tê nhất chỉ chính là học được từ Lục Tiểu Phụng.
36 Đông Phương Bất Bại bị Hoa Mãn Lâu ôm vào trong lòng toàn thân liền cứng lại. Hoa Mãn Lâu cũng không quản Đông Phương Bất Bại đang suy nghĩ gì, vận nội kình vào cơ thể y, bởi mấy năm trước hắn từng thay Đông Phương Bất Bại trị thương, lúc này quả thật ra có vẻ quen việc dễ làm.
37 Lại một lần nữa nghe được “bằng hữu” hai chữ, Đông Phương Bất Bại môi run rẩy, cúi đầu kêu một tiếng: “Hoa Mãn Lâu…. ”…. Hắn…Hắn còn đem mình làm bằng hữu sao? Chẳng lẽ hắn không có chút nào khinh thường cùng miệt thị sao?
Đông Phương Bất Bại gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu, nhưng hoàn toàn không có thấy được vẻ mặt mà hắn đã nghĩ, nguoc85 lại ở Hoa Mãn Lâu hắn thấy được chân thành hòa đau lòng.
38 Tiếp theo có người đáp: “Nếu là mật đạo đương nhiên khó tìm, đâu dễ dàng cho ngươi thấy chứ?”
“Lão đại, cái người tên Hướng Vấn Thiên có gạt chúng ta không a?”
“Hắn là không thể nào? Hắn gạt chúng ta có lợi gì chứ?”
“Ai, bất quá, giang hồ đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại thật sự bế quan ư? Nếu vạn nhất gặp phải hắn, chúng ta hẳn là….
39 “Mù mắt chó của ngươi!” Đông Phương Bất Bại thanh âm lạnh như băng vang lên. Ở phía sau hắn, Hoa Mãn Lâu căn bản không kịp ngăn cản nữa, huống chi, hắn đều không phát giác Đông Phương Bất Bại có động tĩnh gì, người nọ lại liền… Hoa Mãn Lâu thậm chí không biết người nọ bị thương ở chỗ nào.
40 “Chính là đám người kia. ” Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nói. Mặc dù Lộ đông thất hổ rời đi đã lâu, nhưng tiếng kêu thảm như vậy, lại đặc biệt là ở trong núi ban đêm, tự nhiên xa hơn, hơn nữa Đông Phương Bất Bại cùng Hoa Mãn Lâu đều là cao thủ, dĩ nhiên nghe nhất thanh nhị sở.
Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 9