21 Đầu hạ sau giờ ngọ, nắng phá lệ gắt gao. Diệp Chính Thần đẩy cửa ra, một luồng ánh sáng mặt trời màu vàng tùy theo mà vào, bóng râm dừng trên mặt anh, hơi chút giật mình.
22 Sương mù mầu trắng ngà tại giữa không trung huyền phù, ẩm ướt mà ấm áp, thấm lộ ra tiếng hít thở không thông sai người. Xuất phát từ chuyện bị Diệp Chính Thần khinh bỉ kỹ xảo trên giường, tôi phẫn uất mà áp dụng một lần chủ động từ trước đến nay.
23 Nếu tại bệnh viện trong nước, với tình thế bị thương của tôi, thầy thuốc nhiều lắm chỉ cầm cồn tiêu độc, gột rửa miệng vết thương hơi chút nghiêm trọng, đơn giản băng bó một chút, tiêm một mũi uốn ván rồi về nhà.
24 Bức màn màu xanh nhạt, hàng năm sẽ không vén lên. Điều này làm cho tôi không tự chủ được liên tưởng đến một cái phòng khác – sát vách tôi Diệp Chính Thần có thói hư này mà tôi không có.
25 "Em chỉ là muốn anh lưu lại giúp em. . . " Những lời này nghe được, hai tai tôi nổ vang, ong ong thanh liên miên không dứt. Diệp Chính Thần nhìn Dụ Nhân thật lâu.
26 Tôi chờ đợi đáp án của anh, quên cả hô hấp, đã quên trong nháy mắt, thậm chí tim quên cả đập, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Tôi sợ anh gật đầu, sợ vô cùng.
27 Tôi cắn răng, gắt gao cắn răng, trong lòng hò hét cả một vạn lần: Không thể! Không thể! Anh có vị hôn thê! Anh có vị hôn thê! Tôi nói xuất khẩu nhưng là.
28 Hương sữa hòa lẫn hương cà phê, bốc lên qua mũi. Lăng Lăng nói Latte không đắng, tôi cúi đầu uống một ngụm, cảm thấy vô cùng cay đắng. . . Nhưng tôi thích đắng như thế, có thể giúp tôi nâng cao tinh thần.
29 "Vì cái gì muốn gạt em?" Tôi buông tay ra, lảo đảo lui ra phía sau từng bước. "Anh muốn cho em tin tưởng anh, em cái gì đều tin. . . " Anh thản nhiên lắc đầu.
30 Diệp Chính Thần ngồi xổm ở trước mặt tôi, tay đặt trên đỉnh đầu tôi, không nhẹ không nặng, lòng bàn tay cực nóng thấm qua từng sợi tóc. "Anh còn có thể làm gì cho em?" Giọng anh mang theo âm rung, so với tôi còn muốn run hơn.
31 Máy bay hạ xuống, tôi lấy hành lý đi đến cửa ra. Đập vào mắt tôi là Ấn Chung Thiêm đón ngay ngoài cửa tiếp đón, giống như trong trí nhớ của tôi, giày da tây trang, đôi giày không nhiễm chút bụi bẩn nào.
32 Đi dạo cả ngày, buổi tối lại đi bệnh viện trực đêm. Vừa thay áo choàng trắng, tôi còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đã có người tới chụp cửa phòng trực ban.
33 Diệp Chính Thần!Tôi nháy mắt mấy cái, quả thật không nhìn lầm, người thanh niên trước mắt đeo quân hàm hai gạch ba sao đúng là Diệp Chính Thần! Thật là ý vị? Anh là một quân nhân? !Tôi còn nhớ rất rõ, anh nói anh không phải quân nhân, cũng không từng qua quân ngũ, cha anh là một thương nhân.
34 "Dụ Nhân, cô ấy có được không?" Có khả năng vấn đề tôi nói ra quá mức đột ngột, con ngươi của Diệp Chính Thần trầm trầm, quan sát kỹ biểu tình của tôi.
35 "Em chờ anh, anh đi tìm em!"Những lời nói này giống như lửa nóng làm cháy màng tai tôi. Vì cái gì, bất luận tôi ở nơi nào, bất luận chúng tôi cách xa nhau rất xa, tôi thủy chung cảm giác được sự tồn tại của anh, rất gần.
36 Một cảm giác tê dại từ phía dưới đi lên, mười ngón tay tôi bấu chặt vào vỏ cây thô ráp, cực lực chịu đựng. Tôi biết Diệp Chính Thần đang chờ đợi cái gì, cho nên bất luận anh có khiêu khích như thế nào, tôi thủy chung nhắm mắt lại, không phản kháng, cũng không đón ý nói hùa, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
37 Diệp Chính Thần đưa tôi trở về bệnh viện liền rời đi, từ đó đến này đã hai ngày lại không thấy xuất hiện, bặt vô âm tín. Có mấy lần, tôi gọi vào điện thoại của anh, nhiều lần do dự, cuối cùng lại không ấn phím gọi.
38 Nhắm hai mắt lại, trước mắt vẫn là chỉ có bóng dáng của Diệp Chính Thần bóng dáng, chồng chất, lúc ẩn lúc hiện. Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, nhồi vào toàn bộ óc tôi.
39 Tại phòng trực ban, trên giường lăn qua lộn lại đến đêm khuya, hai bóng người trong đầu lái đi không được. Ấn Chung Thiêm suy sụp bất lực làm cho tôi đau lòng, Diệp Chính Thần khí thế bức người làm cho tôi tim đập nhanh, hai người giống như trong đầu tôi mà phân cao thấp, người một lời, tôi một ngữ, càng đấu, suy nghĩ của tôi càng thành như một mảnh hỗn độn.
40 Tôi ra vẻ trấn định cười cười, lắc mình tránh ra nhường chỗ cho Diệp Chính Thần. "Vào đi. " Ai ngờ Diệp Chính Thần một phen kéo tôi quay lại, vén tóc trên trán lên, nhìn thấy vết thương ghế người trước mắt anh chăm chú.