21 "Ba, Tiểu Yên thích ba ba nhất. " Mạnh Yên nghiêm túc nhìn ông, "Mặc kệ ba thế nào, Tiểu Yên cũng không xem thường ba. "
Trong lòng Mạnh Ngọc Cương có chút an ủi, dù người khác thấy ông thế nào, nhưng con gái vĩnh viễn sẽ không ghét ông.
22 Mạnh Ngọc Cương chết lặng nhìn ông ta, "Anh…anh điên rồi? Đó là con gái ruột thịt của anh, anh cũng không cần sao?" Người này sao có thể trở thành như vậy? Giống như đã thay đổi hoàn toàn, trở nên máu lạnh khiến người ta giận sôi máu.
23 Nhà mới nằm trên một con đường náo nhiệt, phía trước là một cửa hàng, phía sau có phòng nhỏ, phòng này thuê một tháng một ngàn đồng. Nếu không nhờ tiền lời lúc trước bán quần áo, thì đúng là không thuê nổi phòng này.
24 Kể từ lần Phương Phương khóc hôm đó, Mạnh Yên quyết tâm an ủi khiến cô bình tĩnh lại, cũng thích ứng với việc sống ở nhà họ Mạnh. Chẳng qua mỗi sáng sớm đã giành làm việc, Lý Thiến bất đắc dĩ thở dài để cho Mạnh Yên dẫn cô ra ngoài chơi.
25 Mạnh Ngọc Cương chết lặng nhìn ông ta, "Anh…anh điên rồi? Đó là con gái ruột thịt của anh, anh cũng không cần sao?" Người này sao có thể trở thành như vậy? Giống như đã thay đổi hoàn toàn, trở nên máu lạnh khiến người ta giận sôi máu.
26 Mạnh Yên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nên nói chuyện với ba mẹ. "Tiểu Yên, sao con không ngủ?" Mạnh Ngọc Cương đang uống rượu, sau khi ăn xong ông thích rót một chén chậm rãi uống.
27 Kể từ lần Phương Phương khóc hôm đó, Mạnh Yên quyết tâm an ủi khiến cô bình tĩnh lại, cũng thích ứng với việc sống ở nhà họ Mạnh. Chẳng qua mỗi sáng sớm đã giành làm việc, Lý Thiến bất đắc dĩ thở dài để cho Mạnh Yên dẫn cô ra ngoài chơi.
28 Ở trong trường học trừ Tưởng Thi Vũ khắp nơi bám lấy cô đòi tranh cao thấp, các bạn học khác cũng không tệ lắm. Mạnh Yên trước sau như một vẫn tuân theo tác phong làm việc riêng, không nghe không thấy không nói, chẳng qua miệt mài đi học với các bạn cũng khá hòa thuận.
29 "Ơ, đây là hoa gì vậy?" Lâm Phương Phương chỉ vào một gốc cây nở đầy hoa màu trắng, những nụ hoa đang nở rộ chuyển động.
Mạnh Yên không khỏi cười nói, "Mùi hoa quế tháng tám.
30 Trong lòng Mạnh Yên bốc lửa ngùn ngụt, hai tay nắm chặt đặt ở phía sau lưng kiềm chế cảm xúc của mình, nâng khuôn mặt ngây thơ lên, “Ba, chị này là ai vậy ? ”Mạnh Ngọc Cương có hơi hoảng hốt chần chừ, “Đây là họ hàng của bác gái, đúng lúc tới nhà chơi.
31 Mạnh Yên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nên nói chuyện với ba mẹ.
"Tiểu Yên, sao con không ngủ?" Mạnh Ngọc Cương đang uống rượu, sau khi ăn xong ông thích rót một chén chậm rãi uống.
32 Mạnh Yên thừa dịp tinh thần bà ta hoảng hốt, thừa thắng xông lên, thần bí sát lại gần nói, "Chị à, em nói cho chị nghe bí mật này, chị không thể nói cho người khác nha.
33 Mạnh Ngọc Cương nghe vậy cảm thấy êm tai, nghe ông ta giới thiệu, trong lòng lay động, đầu óc nóng lên, đã muốn tiến vào.
Mạnh Yên thấy vậy mỉm cười, thầm nghĩ bản lĩnh khoe khoang lung tung của ông chủ này cũng giỏi thật, có điều vài năm sau không biết người này có hối hận không.
34 Ba Lâm ở một bên không giúp, "Dì của con nói không sai, để cho mẹ con trả tiền, mau trở về đi. ”Ánh mắt Lâm Phương Phương đỏ hoe, mở miệng nhưng cũng không nói nên lời.
35 Ở trong trường học trừ Tưởng Thi Vũ khắp nơi bám lấy cô đòi tranh cao thấp, các bạn học khác cũng không tệ lắm. Mạnh Yên trước sau như một vẫn tuân theo tác phong làm việc riêng, không nghe không thấy không nói, chẳng qua miệt mài đi học với các bạn cũng khá hòa thuận.
36 Trên đường trở về, hai ba con không nói tiếng nào đều có cùng dáng vẻ đang suy nghĩ điều gì. Chuyện xảy ra trong hôm nay quá nhiều, khiến trong khoảng thời gian ngắn không cách nào có thể tiêu hóa hết được.
37 Sắc mặt Phương Phương trắng bệch, "Tớ…tớ muốn đến gặp ba xin học phí. ”
Mạnh Yên dè dặt hỏi, "Cậu muốn đi sao?"
"Phải đi. " Vẻ mặt Phương Phương ảm đạm, sắc mặt càng khó coi, "Lần trước đi tới xin phí sinh hoạt, chẳng qua…ông.
38 Lý Thiến đóng cửa tiệm chuẩn bị về nhà tìm mẹ Lâm nói chuyện, Mạnh Yên ở nhà học bài. Tuy nhiên trong lòng vẫn buồn bực không vui, không có tinh thần làm bài tập, có cố gắng cách mấy cũng không được.
39 Trong lòng Mạnh Yên bốc lửa ngùn ngụt, hai tay nắm chặt đặt ở phía sau lưng kiềm chế cảm xúc của mình, nâng khuôn mặt ngây thơ lên, “Ba, chị này là ai vậy ? ”
Mạnh Ngọc Cương có hơi hoảng hốt chần chừ, “Đây là họ hàng của bác gái, đúng lúc tới nhà chơi.
40 Mới vừa đến cửa tiệm nhà họ Giang, đã nhìn thấy bà nội Giang nước mắt ròng ròng kéo một người đàn ông đầy râu ria nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi vừa khóc vừa đánh, mà người đàn ông kia cúi đầu không nói tiếng nào.