21 Ai, đều do nàng rất tham ăn, một hơi ăn nhiều như vậy, chờ Tiểu Hoa tới phòng trà, vừa sờ lên môi, nhất thời liền kinh sợ. Chỉ thấy hai cánh môi mỏng non mềm của nàng ta sưng lên rất nhiều, y như đặt hai khúc lạp xưởng lên mặt vậy.
22 “Phịch. ” một tiếng, không ít bọt nước bắn tung tóe lên…
“A… Đại tiểu thư, Đại tiểu thư rơi vào hồ sen rồi. ” Có nha hoàn thét chói tai lên, mấy người Hạ Vân Tuệ cũng sợ tới mức quên cả hô hấp, kinh hoảng kêu to lên: “Đại tỷ, Đại tỷ… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Lát sau bên cạnh nhiều thêm hai thô sử nha hoàn nhảy vào trong hồ, lôi Hạ Nguyệt Nhu lên khỏi mặt nước.
23 Hai ngày nay Hạ Huyền đều đi sớm về sớm. Vì gương mặt của Hạ Nguyệt Nhu, hắn cũng hao hết tâm tư, còn bí mật mời thái y trong cung đến, nhưng với gương mặt của nữ nhi đều không có biện pháp, khiến trong lòng hắn vô củng mệt mỏi, cũng rất thất vọng.
24 Trên giường, Hạ Nguyệt Nhu đã sớm tỉnh lại. Những lời Hạ Huyền nói vừa rồi nàng đều nghe được nhất thanh nhị sở. Phụ thân không tiếc chút nào đã muốn bồi dưỡng Hạ Vân Nhiễm kia? Điều này như kim châm đâm vào lòng nàng.
25 Nghĩ đến khuôn mặt như mèo của Thái tử, nàng liền cảm thấy ghê tởm. Mặc dù đời này của nàng không tránh khỏi vận mệnh phải lập gia đình, nhưng phu quân tương lai của mình nàng muốn tự chọn lựa mới được.
26 Hạ Vân Nhiễm sống yên ổn hơn nửa năm. Nàng cảm thấy trừng phạt Đại phu nhân và Đại tiểu thư cũng đă đủ lâu. Nửa năm này gần như là muốn mạng của các nàng.
27 Hạ Nguyệt Nhu khôi phục lại dung nhan, mộng hoàng hậu cũng trở lại, cuộc sống đầy hy vọng của nàng cũng trở lại. Đồng thời, tâm tư của nàng cũng kín đáo hơn.
28 Chỉ là dưới tình huống trước mắt, hình như triều cục càng ngày càng biến đổi nhanh, nếu như Hạ Nguyệt Nhu không tốt, Hạ Huyền sẽ đẩy nàng đi ra ngoài, nàng phải nghĩ biện pháp giữ mình.
29 Sáng sớm hôm sau, Hạ Vân Nhiễm bị Lý Nguyệt Kiều chuẩn bị một phen trang phục lộng lẫy, chỉ thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, tinh xảo như trứng ngỗng, phủ một tầng phấn mỏng nhàn nhạt.
30 Hạ Vân Nhiễm lại nghĩ đến, hiện tại nàng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, không phải vừa đúng lúc xứng với hắn sao?
Ai, chuyện gì xảy ra? Nàng đúng là càng ngày càng suy nghĩ lung tung.
31 Hạ Vân Nhiễm bước tới, thi lễ với hắn: “Bái kiến Nhị hoàng tử. ”
“Các ngươi là ai?” Hiên Viên Trạm nheo mắt lại, ánh mắt như điện dò xét trên người Hạ Vân Nhiễm.
32 Hạ Vân Nhiễm gật đầu một cái, cất bước đi về phía trước. Sau lưng, Nguyệt Nhi nhìn nàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cũng hâm mộ nhìn vị Thất tiểu thư này.
33 Hạ Vân Nhiễm khẽ cúi chào hắn rồi đi vào.
Hiên Viên Trạm híp mắt lại, ý cười trong mắt biến mất, khôi phục một mảnh tỉnh táo trong suốt. Mặc kệ như thế nào, vị Thất Tiểu Thư này, lấy tư sắc nàng cũng coi như tuyệt sắc, cưới làm trắc phi cũng không có miễn cưỡng.
34 Chiếc khăn trong tay Hạ Nguyệt Nhu như sắp bị kéo rách, có thể thấy được cảm xúc nơi đáy lòng nàng ta đang lên xuống kịch liệt. Nhị hoàng tử? Hạ Vân Nhiễm lại đi hấp dẫn sự chú ý của Nhị hoàng tử sao? Đây chính là nam tử xuất sắc dám cùng cạnh tranh với Thái tử, nếu như Hạ Vân Nhiễm gả cho người này, vậy vạn nhất hắn đoạt được ngôi vị Thái tử, vậy thì chẳng phải Hạ Vân Nhiễm sẽ thành Thái tử phi sao? Mà sau này nếu hắn có thể lên ngôi Hoàng đế, thì Hạ Vân Nhiễm chính là Hoàng hậu rồi.
35 Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nguyệt Nhu bỗng hơi ửng hồng vì xấu hổ, trong đôi mắt chứa đầy sắc xuân, diện mạo của Nhị hoàng tử anh tuấn khôi ngô, mặc dù không dịu dàng như Thái tử, nhưng cũng là người đàn ông tuyệt sắc hiếm có, giờ phút này, Hạ Nguyệt Nhu lại hi vọng người đoạt được ngôi vị hoàng đế là Nhị hoàng tử, đến lúc đó, nàng có thể hung hăng giẫm Hạ Vân Nhiễm dưới chân rồi.
36 Các vị tiểu thư trong Tướng phủ, ngoại trừ không có tơ lụa, đều được thưởng vài món trang sức đeo tay, khi nhìn thấy vẫn trong rương đồ vẫn còn hơn nửa, tất cả mọi người đều suy đoán, những đồ này có lẽ đều là dành cho Hạ Vân Nhiễm rồi.
37 Một lát sau, Hạ Vân Nhiễm sai người đem vàng đưa đến chỗ đại phu nhân. Đại phu nhân và Hạ Nguyệt nhu ngồi ở trong phòng, nhìn một bàn đầy những nén vàng sáng lấp lánh, mắt cũng sáng ngời say mê, đây quả thật là thu hoạch không ngờ được a!
“Mẫu thân, người nói vàng này chúng ta xử lý như thế nào ạ? Thực sự muốn chia cho người làm trong phủ sao?” Hạ Nguyệt Nhu không hiểu rõ lắm họat động trong phủ, liền hỏi mẫu thân mình.
38 “Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt của đại phu nhân biến đổi, trợn mắt nhìn hắn, “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại dám làm mất sổ sách được hả?”
“Đại phu nhân, không phải chỉ mất một quyển, mà là cả bảy quyển a! Cả bảy quyển đều không hề thấy đâu nữa.
39 Hạ Huyền thấy thế, vội nói với Hạ Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, không được vô lễ với đại phu nhân. ”
Hạ Vân Nhiễm mím môi cười một tiếng, “Con cũng chỉ hỏi một chút thôi mà! Đây lại là vàng mà Nhị hoàng tử ban cho con, đại phu nhân tịch thu của con, con không có lời nào để nói, nhưng nếu vàng này không được dùng như lời người nói, vậy thì thật sự rất xin lỗi một mảnh tâm ý này của Nhị hoàng tử rồi.
40 Dĩ nhiên Hạ Huyền cũng không hi vọng làm cho mọi chuyện trở nên khó coi như bây giờ, nhưng, Hạ Vân nhiễm lại rất có khả năng sắp trở thành Nhị hoàng tử phi, tương lai địa vị sẽ cao hơn ông, dù ông nói gì thì cũng muốn diễn cho xong màn kịch này, khiến Hạ Vân Nhiễm cho rằng ông là người công chính rõ ràng, nếu không, để cho con bé oán hận mình, tương lai ở trước mặt Nhị hoàng tử không giúp đỡ cho ông, không phải bản thân Hạ Huyền càng tổn thất lớn hơn sao?
Hạ Vân Nhiễm lập tức đứng lên nói, “Phụ thân, xin người trách phạt Vân Nhiễm đi!”
“Vân Nhiễm, con có sai chỗ nào đâu? Là phụ thân đã để cho con phải chịu uất ức rồi.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50