21 Cố Phán Phán nhanh chóng nhảy lên, chắn ở phía trước Thiệu Tình, tay trái cô nhanh chóng bắt lấy phần trên của hoa ăn thịt, tay phải bắt lấy phần dưới, mạnh mẽ muốn khép kín miệng hoa, theo góc độ Thiệu Tình quan sát thấy Cố Phán Phán bởi vì dùng quá nhiều sức, mà cơ thể căng giống như cơ thể của vận động viên thể hình.
22 Nghiêm Hán Thanh nhịn không được, theo từ hai má đến vành tai đều hồng thành một mảnh, hắn đè thấp thanh âm nói:
"Cô ngủ lâu như vậy không đói bụng sao?"
"Hoàn hảo.
23 Bên trong lều vươn ra một cái đầu một gương mặt đàn ông trẻ tuổi, hắn một đầu trọc lóc, chỉ có ở giữa có một dúm tóc màu đỏ, giống như mào gà, cà lơ phất phơ.
24 Bất quá Thiệu Tình không có xuất thủ, bởi vì Nghiêm Hán Thanh đã bắt đầu động, hắn đem mẹ mình nhẹ nhàng đặt ở xuống, động tác thật cẩn thận tựa như lúc mẹ hắn còn sống giống nhau.
25 Qua một khoảng thời gian khá lâu, Nghiêm Hán Thanh mới đột nhiên nở nụ cười, hắn lau mặt, trên mặt hắn vốn bị máu bắn vào, giờ lại bị hắn di di trên mặt nhìn trông hết sức kinh dị.
26 Lý Tinh có chút thay đổi sắc mặt, nói thật, chỉ là một người em họ lớn không lên thân, chết cũng đã chết, nhưng mà chuyện này liên quan đến mặt mũi của hắn, toàn bộ căn cứ đều biết, đó là em họ của hắn, lại bị một người bình thường đánh chết, nếu hắn thờ ơ không quan tâm, về sau chẳng phải là ai cũng có thể ở trên mặt hắn thải một cước?
Nhưng mà Lý Tinh cũng không nghĩ tới bởi vì một tên em họ phế vật lại cùng Thiệu Tình sảy ra sung đột, dù sao hắn đối với Thiệu Tình cũng là có ý tứ.
27 Theo từ căn cứ đến H thị quả thật không phải là gần, nếu tính ngồi xe lửa cũng phải đến một ngày, huống chi bọn họ đi bằng xe việt dã, trên đường lại gặp không ít tang thi gây trở ngại.
28 "Nghỉ ngơi đi. " Cố Phán Phán nhìn thoáng qua đồng hồ, lại nhìn đến một căn nhà nhỏ cách đó không xa, mạt thế về đêm, tang thi sẽ so với ban ngày linh động hơn rất nhiều, cho nên thường những người đủ thông minh thời điểm trời tối xuống, đều đã lựa chọn tìm một cái địa phương tương đối an toàn để nghỉ ngơi.
29 May mắn là Thiệu Tình phản ứng nhanh chóng rời khỏi xe, nếu không phỏng chừng chính cô sẽ bị nát bét bên trong chiếc việt dã kia, cô hít một hơi, tập chung quan sát tên tang thi khủng bố kia.
30 Thiệu Tình không biết nên như thế nào hình dung tâm tình của mình hiện giờ, đại khái là cảm thấy ấm áp, tràn ngập ấm áp, cô đột nhiên hiểu được vì cái gì mỗi lần thời điểm đi ra bên ngoài căn cứ, đều cảm giác được phụ cận luôn có người đi theo sau cô, cũng hiểu được cảm giác bị theo dõi kia là từ đâu mà ra.
31 Nhị Ngốc mờ mịt ngây ngốc đứng ở nơi đó, cũng không biết Thiệu Tình vì cái gì phát hỏa, lại nhìn đến Thiệu Tình sắp muốn rời khỏi, hắn nhịn không được theo ở phía sau, Thiệu Tình lại quay đầu lại cau mày nói:
"Trở về đi, đừng đi theo ta.
32 "Là người một nhà. " Thiệu Tình sờ sờ đầu Nhị Ngốc, Nhị Ngốc vốn hung hăng trừng mắt Nghiêm Hán Thanh, bị Thiệu Tình sờ như vậy, ánh mắt lại mềm mại đi.
33 Cố Phán Phán nói không thích nguyên nhân rất đơn giản, Thiệu Tình cô cũng không thích, bởi vì lúc tiến vào căn cứ bọn họ liền nhìn thấy ven đường đứng rất nhiều phụ nữ, cô gái còn trẻ trung, thậm chí còn có mấy người vừa thấy vốn dĩ còn chưa có trưởng thành, có phụ nữ trung niên, thục nữ, bọn họ có một điểm chung giống nhau, đều là mặc những bộ quần áo thực cũ nát, nhưng mà khuôn mặt lại được tẩy rửa sạch sẽ.
34 Editor: Kalra Vũ
Thiệu Tình cũng hấp thu một ít tinh thạch, trong đó bao gồm một khối tinh thạch dị năng mộc hệ, cô cảm giác thấy bản thân cách đột phá cấp ba rất gần, nhưng mà tựa như có một tầng màng ngăn trở, tấm màng kia thập phần dẻo dai, như thế nào cũng không bứt phá ra.
35 Cố Phán Phán thời điểm tỉnh lại, liền cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng, cảm giác ấy làm cho cô thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, cô đẩy cửa ra, thời điểm đi tới đại sảnh, phát hiện anh trai của cô sớm đã ngồi ở đó, một bên còn có Thiệu Tình nơi khóe miệng hơi bầm tím, cùng khuôn mặt chi chít viết bầm tím của Nghiêm Hán Thanh, cùng với cả cái người lúc nào cũng trừng mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Hán Thanh - Nhị Ngốc, và một cục thịt nhỏ ở trong lòng Thiệu Tình đang ngủ say xưa, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
36 “Này, ngươi muốn làm gì? Là ta nhìn trúng cô ta trước!” Địa Trung Hải tiến lên, sau khi nhìn đến phía sau Thiệu Tình còn có vài người lúng túng một chút, bất quá sắc tâm vẫn là áp qua hết thảy, hắn dương cổ, nói:
“Như thế nào, còn chuẩn bị không phân rõ phải trái a?”
Thiệu Tình xem cũng không thèm xem hắn, chính là đem ánh mắt chuyển hướng tới chủ quầy:
“Ba mươi cân, cô gái này thuộc về ta.
37 Sau khi tiếp tục dạo quanh khu giao địch, Nghiêm Hán Thanh trong tay nhiều hơn một khẩu súng lục, trong nước cảnh sát đại bộ phận là sử dụng 9mm luôn đeo bên người, cáu khẩu súng lục này quả thực có thể khiến người khác bị thương, tầm sát thương năm mươi thước, năm thước có thể bắn trúng điểm yếu thân thể, nhưng tỉ lệ trí mạng rất yếu, càng miễn bàn đánh tang thi.
38 Nhị Ngốc ngã nhào trên giường,trạng thái của hắn thực sự không được tốt, làn da hắn trở lên trái nhợt, bằng mắt thường có thể thấy được làn da từ từ trở lên hồng đỏ, sau đó sắc mặt chuyển biến liên tục.
39 Đứa bé hai mắt đều biến thành màu đỏ tươi, bằng tốc độ sét đánh, phi đến trên người Địa Trung Hải, không thể không nói đứa bé thật sự đáng yêu, hai má phấn nộn, mắt to lông mi dài, nếu không phải ánh mắt có màu tựa như máu tươi, tuyệt đối có thể làm cho mọi người nghĩ tới một đứa bé đáng yêu được nuôi lớn trong tình yêu thương của người thân.
40 Ở lúc đội ngũ tiếp theo tiến lên nạp đạn, với số lượng đạn tiêu hao không sai biệt lắm, những người dân bình thường tạo thành những đội ngũ theo từ bên trong đánh ra, giờ phút này tang thi bên ngoài đã bị diệt sạch gần một phần ba.
Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 37