Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 467-2: Trận Mở Màn Thắng Lợi

Chương trước: Chương 467-1: Trận Mở Màn Thắng Lợi



Tối qua Xa quân liên tục nã pháo, sáng nay sớm đã nã pháo thăm dò không thấy phản ứng gì làm cho Xa quân cho rằng số đạn của Sa quân có hạn, không thì tại sao lại không bắn trả lại chứ? Cứ theo lối suy nghĩ quen thuộc này Xa quân đã như điên lao vào bờ tiến vào chỗ vạn kiếp bất phục để rồi phải nhận đau đớn khó quên.

Pháo doanh từ Sa Gia đầu tới cuối lặng im sau khi nhận được lệnh thì vui mừng nã phão về phía Xa quân. Đợt pháo đầu tiến đánh tới đầu Xa quân phía sau bờ cát, bờ cát toàn bộ bị cày xới một phen, cả một vùng chìm trong biển lửa.

Rừng cây vốn rậm rạp xanh tươi giờ bị đốt cháy, ngọn lửa bén dần vào, lá cây bốc cháy, cành cây bị đốt trọi đổ ào ào trong đám cháy khiến đường lui cua Xa quân lại càng khó khăn.

Đợt nã pháo thứ hai gào thét rồi nện tới bờ cát. Lập tức bắn cho đám Xa quân đang chen chúc vượt sông người ngã ngựa đổ. Từ trong quả cầu lửa bắn tung ra đầy những mảnh sắt thép và cát đá bắn giết bọn Xa quân đang tìm đường chạy trốn. Cảnh tượng máu thịt văng tung tóe, Xa quân từng đám từng đám ngã xuống trong mưa rồi trở thành thi thể với những tư thế kì quái.

Thời tiết hôm nay tuy đẹp nhưng lại bị làn khói dày đặc che mất mặt trời, tiếng chém giết vang khắp sông ngòi đồi núi. Đập vào mắt mọi người là cảnh chết chóc khắp nơi, giống như địa ngục vậy.

Cả trận chiến kéo dài liên tục trong bốn giờ mới kết thúc, Xa liên quân ít nhất cũng phải tổn thất bốn nghìn người vậy mà quân Sa gia lại chỉ bị thương vong không tới năm trăm người. Sở Thiên không ngu mà đi cho quân vượt sông để truy kích nữa, chiếm trận địa của địch không phải là mục đích của hắn mà đánh bị thương kẻ địch mới là đúng dắn.

Thắng trận mở màn toàn bộ quan binh Sa gia đều rất phấn chấn.

Đoàn trưởng của Đông, Tây, Nam tuyến đều đích thân tới báo cáo tình hình chiến đấu. Giọng điệu với Sở Thiên hết mực cung kính còn với Sa Thành thì chào hỏi nửa vời. Quan binh đánh trận đều hiểu rõ đạo lý kẻ thắng làm vua, lần chỉ huy này Sở Thiên đã có sách lược đúng dắn nên mọi người già trẻ trên dưới không ai dám không phục. Còn Sa Thành mới đánh được vài trận thì phận lượng của lão trong mắt bọn họ cũng chỉ trọng phạm vi thân phận của lão thôi.

Sắc mặt Sa Thành trầm xuống như vừa nuốt phải con mèo chết, vì chiến thắng của Sở Thiên vô hình trung lại là làm nhục lão. Lão bèn cho thuộc hạ thu súng lại rồi không cam lòng nói:

- Chúng ta đi!

Sở Thiên ngồi trên ghế khẽ lên tiếng:

- Đứng lại!

Sa Thành theo bản năng đứng khựng lại rồi lập tức cảm thấy tức giận, vì sao giờ mình lại trở nên kiêng kị Sở Thiên rồi, tại sao hắn bảo đứng là mình phải đứng lại chứ?

- Đại chiến sắp tới, ông với vai trò là một chủ quan hậu phương mà lại dám tự ý rời khỏi vị trí, nếu xảy ra điều gì không may!

Sở Thiên chĩa súng vào đầu Sa Thành, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tôi sẽ giết ông! Lần này nể ông là một nguyên lão mà tôi tha cho ông một mạng, nhớ kỹ, không có lần sau nữa đâu!

Đoàn trưởng các tuyến Đông Tây và Nam trong lòng đều có chút kinh sợ. Tác phong của tân Tư lệnh quả là rất dũng mãnh quả quyết, ngay cả Sa Thành cũng trách mắng không chút kiêng nể, người của mình tận tâm tận lực là trên hết.

Sa Thành hổn hển lui về phía sau vài bước, mất tực chủ nóng giận mắng:

- Nhóc con, ngươi có biết ta là ai không hả? Tôi là em trai của Sa tiên sinh đó! Ngươi là cái thá gì mà dám dạy bảo ta? Đừng tưởng đánh thắng một trận mà kiêu ngạo như vậy, như trước đậy là ta có thể bắn chết ngươi rồi.

Sở Thiên ánh mắt như dao, trên miệng nở nụ cười khinh miệt:

- Nếu ông không phải là em trai của Sa tiên sinh thì tôi sớm đã lấy cái mạng của ông ở khách sạn Vượng Lai rồi!

Phương La Tu vội chạy qua đỡ lấy Sa Thành, thấy lão bị tức gần chết lại phát hiện thấy xung quanh có nhiều thị binh của Sa Thành thì liền thay chủ ra mặt thêm lần nữa:

- Này, ngươi là một người ngoài mà lại dám hống hách như vậy, người đâu, thay Tướng quân Sa trói tên nhóc con này lại đưa tới chỗ Sa tiên sinh để truy hỏi công đạo.

Trận chiến mở màn đại thắng, uy phong của Sở Thiên cao hơn trước lên không ai dám giơ súng lên.

Sở Thiên đứng lên nhìn chằm chằm hắn, nở nụ cười thâm hiểm nói:

- Phó quan Phương, anh mắng tôi cũng không hề gì nhưng sự việc mà anh vừa phạm phải tôi vẫn chưa tính rõ ràng với anh đâu. Giờ mọi người không ngại ngồi xuống nói chuyện thì tội vô lễ vói Tư lệnh trong khi chiến đấu, còn có ý đồ ép súng làm loạn truyền đạt quyết sách, theo quân pháp thì nên xử trí thế nào đây?

Sát khí trên người Sở thiên dâng lên khiến trên mặt Phương La Tu toát mồ hôi.

A Trát nhi bước lên trước nửa bước, cao giọng nói:

- Dựa theo quân pháp nên xử bắn!

Sở Thiên nâng chung trà lên khẽ nhấp môi, một lát sau mới bỏ xuống, chậm rãi nói:

- Anh ta có vẻ cũng là một nhân tài, bị bắn chết thì cũng thật đáng tiếc. Để tránh anh ta xuống địa ngục kêu oan với Diêm Vương thì thế này nhé, đội cảm tử tiên phong của tôi vẫn còn thiếu người. Phó quan Phương, phiền anh đi báo cái công đạo nhé.

Đội cảm tử tiên phong thực chất là đội đi chịu chết, là bộ đội do những người không sợ chết hợp thành đội ngũ đột kích tiên phong lâm thời, nhằm hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu gian khổ nhất. Những việc như đỡ đạn, nổ đạn ngầm, lăn đất lôi là chuyện bình thường. Nếu nói tham gia quân ngũ đánh giặc là sống chết khó lường thì đội cảm tử là thập tử nhất sinh.

Cho nên đề nghị của Sở Thiên không khác gì là muốn Phương La Tu đi chịu chết và Phương La Tu đương nhiên cũng biết rõ điều này, vội đáp lại:

- Tôi không đi vào đội cảm tử, tôi là người của Tướng quân Sa.

A Trát Nhi thì thầm nói:

- Ngươi là người của người chếtệt!

Sở Thiên thản nhiên nói:

- Đừng quên tôi là Tư lệnh, tôi có đủ quyền cho ai sống và ai chết, hơn nữa vừa rồi Tướng quân Sa cũng đã tỏ rõ thái độ rồi mà. Nếu tôi đánh thắng trận cho ông ta ta xem thì ông ta sẽ hoàn toàn nghe theo lời của tôi mà. Tôi nghĩ Tướng quân Sa không thể nào nuốt lời đâu, quan trọng là anh đã vi phạm quân pháp rồi, nếu còn muốn sống thì chỉ có cách là tham gia đội cảm tử mà thôi!

Sa Thành muốn nói điều gì nhưng thấy Sở Thiên có vẻ kiên nghị, hơn nữa trận chiến mở màn thắng lợi thì lão biết mình không thể cứu Phương La Tu rồi, bèn thấp giọng nói:

- Phương La Tu, cậu chịu khó ở đó, đừng để cho người khác xem nhẹ Phó quan của Sa Thành này!

Sau khi nói xong Sa Thành dẫn thuộc hạ đi ra cửa, Phương La Tu biết sau khi Sa Thành đi thì mạng mình khó mà giữ được, trong lúc cực kì tức giận gã đánh về phía Sa Thành, Sa Thành không chút phòng bị bị tóm gọn, không kịp phản ứng lại thì Phương Tu La đã rút súng chĩa vào đầu Sa Thành.

Đám binh sĩ của Sa Thành thấy vậy đều kinh hãi vội giơ súng nhằm thẳng vào Phương La Tu người mà vài phút trước vẫn còn là đồng đội. Sa Thành thấy mình trở thành con tin thì cực kỳ phẫn nộ, quát:

- Phương La Tu, cậu định làm gì vậy? Định tạo phản à?

Phương La Tu tuy sợ uy phong của Sa Thành nhưng vẫn run rẩy nói:

- Tướng quân Sa, tôi không muốn đi đội cảm tử, tôi không muốn chết đâu! Ông đã nói là muốn cùng tôi mở kế hoặch lớn mà .

Binh lính của Sa Thành đều hét to:

- Thả Tướng quân ra!

Phương La Tu có vẻ xem TV nhiều rồi, như mắc chứng cuồng loạn hô:

- Cho tôi máy bay trực thăng! Cho tôi hai triệu đôla! Đưa tôi tới khu vưc đóng quân phòng thủ! Nhanh, nếu không thì tôi sẽ giết ông ta.

Sở Thiên cười lạnh lùng vài tiếng rồi thản nhiên nói:

- A Trát Nhi, giơ súng chuẩn bị!

A Trát Nhi dường như đã đợi câu nói này từ sớm, tới khi nghe được mệnh lệnh của Sở Thiên liền khẽ phất tay. Toàn bộ đội viên Huyết Thứ giơ súng tự động lên, từ các góc độ nhắm chính xác vào đầu Phương La Tu.

Sắc mặt Sa Thành trắng bệch, không kìm được quát:

- Sở Thiên, ngươi muốn làm cái gì đây?

Sở Thiên nở nụ cười, trên mặt trang nghiêm nói:

- Tướng quân Sa, là một quan chỉ huy tiền tuyến thì không thể khuất phục trước phản đồ được, cho nên không có trực thăng cũng không có đô la mỹ đâu, làm khó ông hi sinh vì nước rồi! Yên tâm đi, tôi sẽ báo cáo tình hình cho Sa tiên sinh, sau khi chết sẽ được truy phong làm liệt sĩ!

Sau khi nói xong Sở Thiên còn hơi khom người người chào.

Sa Thành thân hình rung mạnh, Sở Thiên đây là mượn dao giết người!

Sống chết trước mắt nhưng Sa Thành ngượi lại trở lên rất điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén lóe qua khiến Sở Thiên phải kinh hãi. Đầu lão bỗng đập mạnh vào Phương La Tu ở phía sau, trong lúc súng lệch trán thì hắn đổi tay nắm lấy cánh tay Phương La Tu rồi ném mạnh một cái, đồng thời thuận thế túm lấy súng của Phương La Tu, nhắm chuẩn gã rồi bắn liền ba phát.

Tất cả động tác như nước chảy manh trôi, liền mạch dứt khoát!

Bàng, bàng, bàng

Sau khi tiếng súng vang lên, Phương La Tu giống như con rắn chết dừng vặn vẹo, máu tươi che lấp vết máu của buổi sáng.

- Ngươi lại dám bắt ông làm con tin.

Sa Thành mắng chửi một cách thô lỗ:

- Mà cũng không xem xem mình là cái thá gì chứ!

Sở Thiên không nói gì, hắn cảm thấy phải đánh giá lại tên Sa Thành này.

Sau khi Sa Thành rời đi, Sở Thiên lại không có việc gì nữa. Sáng nay tiêu diệt hơn bốn nghìn Xa liên quân cũng đã đủ để họ đau lòng mấy ngày rồi. Chắc phải đợi tám nghìn Xa quân tối nay mới có thể bố trị lại và phát động tiến công. Sở Thiên không hề hi vong thâu tóm được tất cả Xa liên quân, giờ hắn chỉ muốn đánh cho bọn họ mình đầy thương tích và sau cùng là cùng đàm phán.

Nhìn vào cục diện lâu dài thì đàm phán vẫn là lựa chon đầu tiên. Bất kể là vũ khí và thực lực quốc gia thì cũng khó mà chiến đấu lâu dài với Xa quân được.

Sở Thiên khẽ thở dài:

- Lại thắng thêm vài trận nữa là tốt rồi!

Sa Cầm Tú tựa bên Sở Thiên, cười nói:

- Kết quả trận chiến hồi sáng đã rất lớn rồi, còn thêm vài trận thắng nữa thì Xa quân không còn tồn tại nữa đâu. Chúng ta phải làm gì tiếp đây? Chẳng lẽ lại phải trơ mắt nhìn tám nghìn Xa quân đến đối phó chúng ta à?

Loading...

Xem tiếp: Chương 467-3: Trận Mở Màn Thắng Lợi

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 41


Chính Phi Của Độc Vương

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 99