Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 443-1: Tướng Mạo Giống Hệt

Chương trước: Chương 442-2: Võ Đài Đối Chiến 3-4



Dương Phi Dương đã được tiêm thuốc gây mê và ngủ thiếp đi. Mặc dù trông cô rất tiều tụy với gương mặt mệt mỏi, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại rất rõ nét. Khả Nhi nói với Sở Thiên, lúc sắp thiếp đi, Phi Dương bảo cô chuyển lời tới Sở Thiên, cô ấy nhất định sẽ cố gắng vượt qua, bất luận thuốc phiện kia có mạnh thế nào.

Sở Thiên khẽ thở dài, cũng cảm thấy vui mừng.

Sa Cầm Tú cũng đi từ ngoài vào, nhìn Dương Phi Dương vài cái, khẽ nói:

- Bác sĩ xét nghiệm ra Dương Phi Dương đã tiêm một lượng Heroin với nồng độ quá cao vào người. Thời gian vào khoảng ba ngày trước, mọi người đều như hình với bóng, sao cô ấy lại có thể bị dính thuốc phiện được? Chuyện này rốt cục là tại sao?

Sở Thiên khẽ cười khổ, sau đó đem sự tình kể tóm tắt cho mọi người nghe, chầm chậm nói:

- Dương Phi Dương vô tình bị tiêm thuốc chống viêm, cũng chính là Heroin. Nếu Khả Nhi không vì sợ tiêm, e cũng đã không thể may mắn thoát được.

Khả Nhi nhớ tới buổi tối hôm mới đến Trúc Lầu, không khỏi run lên từng hồi vì sợ. Cô đột nhiên rút từ trong ngực ra một cây súng lục, phẫn nộ nói:

- Ả Thiên Kiều này đáng ghét quá! Thủ đoạn đều đê hèn như vậy. Ả hại Dương Phi Dương ra nông nỗi này, Em phải ra ngoài giết ả.

Sở Thiên nhanh tay nhanh mắt giữ lại, nhàn nhạt nói:

- Giờ không tiện giết ả. Nếu không sẽ tự cho Sa Thành lý do tới đối phó với chúng ta. Trước khi mọi thứ được sắp xếp thỏa đáng, không được hành động thiếu suy nghĩ. Điều đó không chỉ gây phiền toái cho Sa Cầm Tú, cũng có thể khiến ta mất mạng. Anh không thể để bất kỳ chuyện gì xảy ra với bọn em thêm nữa.

Sa Cầm Tú cảm thấy hơi áy náy, không ngờ chẳng những không thể bảo vệ Sở Thiên cẩn thận, ngược lại còn khiến bọn họ liên tục gặp phải những mối nguy hiểm chết người. Cô nghĩ một lát, vẫy tay gọi Minh Nhi lại gần, nói thầm vào tai Minh Nhi:

- Bắt hết bọn bác sĩ Vương tới đây! Nhớ là phải bắt sống.

Minh Nhi gật gật đầu, lĩnh mệnh dẫn người đi ra ngoài.

Sở Thiên nhìn Minh Nhi đang rời đi, lắc đầu nói:

- Nếu anh đoán không nhầm, bọn bác sĩ Vương chắc đều đã bị giết để bịt miệng rồi. Với sự nham hiểm và cẩn thận của Thiên Kiều, ả sao có thể để lại chứng cứ?

Ánh mắt Sa Cầm Tú trở nên ảm đạm, đau khổ nói:

- Sở Thiên, thật sự là rất xin lỗi.

Sở Thiên tiến tới, vỗ vỗ vai nàng, trấn an nói:

- Cầm Tú, phái vài binh lính tin cậy theo Khả Nhi về doanh trại. Anh cần bọn họ bảo vệ Dương Phi Dương hai tư trên hai tư giờ. Ngoài ra, chính em cũng phải cẩn thận. Những việc Thiên Kiều làm tuy là nhằm vào anh, nhưng ả ta lại thích ra tay với những người bên cạnh anh

Sa Cầm Tú gật gật đầu, nói:

- Yên tâm, em biết tự chăm sóc mình.

Sở Thiên thở mạnh một hơi, nhìn Khả Nhi bắt đầu trở nên trầm mặc, nhẹ nhàng nói:

- Phi Dương giao cho em bảo vệ. Trước khi anh giết chết Thiên Kiều, nhất định không được rời cô ấy nửa bước. Lúc này Phi Dương đang rất suy nhược, đừng nói là sát thủ, đến một đứa trẻ con cũng có thể giết chết cô ấy.

Sở Thiên sở dĩ để cô ấy bảo vệ Dương Phi Dương chính vì sợ cô gái nhỏ này lại nổi sát tâm, lẻn vào Phòng khu của Sa Thành để ám sát Nặc Đính. Mặc dù lúc trước cô ấy đã không ám sát được Thiên Lang, còn vô tình giải thoát cho toàn bộ người dân trại Cáp Nhĩ, nhưng vận may như vậy không phải là lúc nào cũng có.

Càng quan trọng hơn là những người dựa dẫm vào cơ may thường dễ bị chết.

Những lời này cũng ứng với khi ở trên võ đài. Khi Sở Thiên một lần nữa trở lại bên cạnh anh Húc, toàn bộ võ đài thi đấu đã có sự biến đổi long trời lở đất. Những lão đại ban đầu muốn chiến thắng đều vội rụt cổ lại. Nếu không phải là thua trận đầu thì cũng là thắng rồi lại cố tình thua trận sau.

Gần mười vị lão đại đều thắng rồi thua trận sau để bảo toàn tiền cược, chỉ lên võ đài khua khua múa múa vài vòng. Duy chỉ có người Việt Nam và anh Húc là thắng liền hai trận. Số thuốc phiện dùng để đặt cược đã biến thành 6. Chưa thua trận nào trong lượt đấu này chỉ có Sở Thiên, anh Húc và người Việt Nam. Theo quy định, họ đấu hai trận nữa là kết thúc.

Đây là lượt đấu thứ tư rồi, theo thứ tự bắt thăm thì tới lượt người Việt Nam lên võ đài. Sở Thiên vốn cho là anh ta sẽ chọn anh Húc thách đấu. Dù sao, khí thế và thủ đoạn khi hắn giải quyết người Đồng Sáo đều bày cả ra đó. Nào ngờ anh ta lại nhìn Sở Thiên. Ánh mắt sắc bén quét vài đường, chậm rãi nói:

- Soái quân!

Đây là quyết định của toàn bộ tập thể Việt Nam. So với việc xử anh Húc rồi thách đấu Sở Thiên, chẳng bằng ngược lại thách đấu kẻ lợi hại nhất là Sở Thiên. Nếu may mắn thắng lợi, đến lúc đó anh Húc nhất định sẽ sợ hãi. Có thể không cần đánh mà vẫn thắng. Đối với những trận chiến xa luân mà nói, đây chính là phương án chính xác nhất khỏi cần phải nghi ngờ. Trong giây phút này, Chủ Nghĩa Xã Hội đã thể hiện sinh lực hùng hậu của nó.

Sở Thiên suy nghĩ một lát liền hiểu ý định của bọn họ, cũng không cự tuyệt mà đưa ra hai tấn hàng, thong dong trèo lên lên võ đài. Nhìn thấy máu tươi còn chưa khô trên mặt thảm võ đài, hắn bèn bước vài bước tới chỗ sạch hơn ở giữa võ đài rồi đứng vững, vừa vặn đối mặt với người Việt Nam đang đứng gần đó.

Nhìn người Việt Nam, Sở Thiên không khỏi bàng hoàng. Bởi vì người này có gương mặt giống hệt Hồng Diệp. Đặc biệt là sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng thì giống y như đúc. Lẽ nào anh ta có quan hệ máu mủ với Hồng Diệp? Trong lòng Sở Thiên chợt nảy sinh một ý tưởng hoang đường.

Tiếng còi của trọng tài vang lên.

Sau tiếng còi chói tai, người Việt Nam đã tung cú đấm thật mạnh về phía hắn. Anh ta đã không còn sử dụng chiến thuật tử thủ như mấy trận trước. Uy lực nắm đấm của anh ta tuy không được như người Đồng Sáo, nhưng độ nhanh nhẹn và tốc độ thì khiến người ta không dám xem thường. Lúc này Sở Thiên mới hoàn toàn tin anh ta quả thật có thể quật ngã mấy vị FBI.

Sở Thiên bình tĩnh, chăm chú quan sát người Việt Nam đang tiếp cận hắn mà không hề có bất kỳ phản ứng nào. Dáng người thẳng tắp không hề nhúc nhích, nhưng khí thế khiến người ta khiếp sợ thì đang dần lan tỏa. Chẳng hiểu nguồn trực giác nào đã ma xui quỷ khiến Sở Thiên cất giọng hỏi:

- Người Việt Nam, anh có quen Hồng Diệp không?

Thế công kích linh hoạt, sắc bén của người Việt Nam lập tức bị chậm lại, sau đó ngẩn ra, thận trọng suy nghĩ về lời nói của Sở Thiên, băn khoăn hỏi:

- Cái gì Hồng Diệp? Tôi chưa từng được nghe. Chẳng lẽ vì thể lực chưa được hồi phục nên anh mượn cái thứ khỉ gió đó để kéo dài thời gian ư?

Sở Thiên cười khổ xoa xoa đầu, tự cho là đã quá đường đột.

Hồng Diệp tuy cũng là phụ nữ Việt Nam, nhưng tên của cô đã bị đổi thành “Hồng Diệp” bằng tiếng Trung rồi. Cho dù cô ấy có quan hệ huyết thống với người Việt Nam này thật, anh ta cũng không thể hiểu cái tên “Hồng Diệp” là chỉ ai.

Vì thế, Sở Thiên thay đổi cách đặt câu hỏi:

- Anh có chị hoặc em gái không?

Người Việt Nam cũng không bực bội mất kiên nhẫn, thản nhiên nói:

- Đây là vấn đề riêng tư, tôi không muốn trả lời.

Sở Thiên mỉm cười. Ánh mắt lập tức liếc về phía bọn Nặc Đính đang khiêng người Đồng Sáo đi. Trong lòng lo lắng Thiên Kiều lại giở âm mưu quỷ kế gì, hắn bèn ngoắc ngoắc ngón tay gọi người Việt Nam lại, thản nhiên nói:

- Người Việt Nam, chúng ta đánh cuộc nhé. Nếu nội trong vòng hai chiêu tôi đánh bại anh, anh sẽ cho tôi biết câu trả lời. Nếu không thì coi như là anh thắng.

Khiêm tốn mà lại ngông cuồng!

Các vị lão đại ngồi dưới đều dừng mọi động tác lại. Hai chiêu giải quyết xong người Việt Nam ư? Tuy rằng sau chiến thắng của Sở Thiên trước người Đồng Sáo, trong lòng bọn họ đều nghiêng về kết quả Sở Thiên sẽ vô địch, nhưng hai chiêu thì ngông cuồng quá! Dù sao thực lực của người Việt Nam cũng không phải là được đồn thổi mà có. Mọi người đều đã được chứng kiến tận mắt.

Người Việt Nam cắn môi. Tuy điều này gần như sỉ nhục anh ta, nhưng tinh thần tập thể của Xã Hội Chủ Nghĩa mách bảo, tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng. Vì thế, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên chằm chằm, gằn từng tiếng trả lời:

- Tôi đồng ý! Nhưng để cho công bằng, tôi sẽ để anh nghỉ ngơi thêm ba phút.

Sở Thiên cũng không cự tuyệt, gật đầu. Sau đó tiếp tục quan sát tướng mạo của người Việt Nam.

Tư lệnh Long Thái khẽ lắc đầu, tuổi trẻ ngông cuồng! Ông ta quay đầu nhìn Sa Khôn từ đầu tới cuối vẫn bình lặng như nước, cười đầy thâm ý,

- Sa tiên sinh, trận đấu sắp chấm dứt rồi. Chúng ta cũng chơi tí trò gì cho vui đi. Hay là chúng ta đặt cược cho hai người trẻ tuổi này? Coi như là để mọi người giải trí.

Sa Khôn hơi chần chừ, Trương Tiêu Tuyền đã tiếp lời, sang sảng mà cười cười nói:

- Tư lệnh Long, Sa tiên sinh sao có thể không biết thẹn mà đánh cược với ngài được chứ. Dù sao những vị lão đại này năm nào cũng tới Tam Giác Vàng, thực lực thế nào ông ấy đều nắm rất rõ. Như vậy có phải là hơi bất công cho ngài không? Hay để kẻ già này cùng tiêu khiển với ngài, cũng giúp tôi kiếm chút tiền sinh hoạt phí.

Sa Khôn khẽ thở phào, thầm cảm kích người bộ hạ và cũng là người bạn nối khố này đã giải vây cho mình. Nếu đánh cược với Tư lệnh Long Thái, với tính cách của tên cáo già này, có lẽ lão sẽ mượn cớ để cược cả địa bàn, cả nhà xưởng. Nếu như thắng cũng chẳng tiện đòi của lão. Nếu thua thì tổn thất sẽ rất lớn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 443-2: Tướng Mạo Giống Hệt

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Bạn Nhi Đùa Xuân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 29


Dịu Dàng Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 78


Huyền Môn Phong Thần

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 170