Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 417-2: Rối Loạn Đêm Khuya

Chương trước: Chương 417-1: Rối Loạn Đêm Khuya



Sở Thiên đặt chén trên bàn, ra hiệu cho Khả Nhi rót, nói:

- Tiểu tử quả thật có hai chuyện muốn báo cáo cho Bộ trưởng Chu!

‘Báo cáo’ hai chữ đán khiến cho đáy lòng Chu Long Kiếm trở nên thoải mái hơn, lại nghe thấy có hai chuyện, cả người tinh thần trở nên vô cùng phấn chấn, biết đó tất nhiên là sự việc cực kì quan trọng, vì thế ngữ khí cũng trịnh trọng hơn, mở miệng nói:

- Sở Thiên, nói đi!

Sở Thiên khẽ mỉm cười, không chút để ý nói:

- Đêm nay tôi đã lãnh đạo hung đồ Hoang nguyên làm nổ bốn chiếc xe của tổ chức Đột Đột, giết mười mấy người tinh anh, bắt hai người, đáng tiếc là Nặc Đính và vài tên thân tín đã cải trang chạy tới Tam Giác Vàng rồi, tôi chuẩn bị ngày kia sẽ đích thân đến đó xử lí Nặc Đính!

Chu Long Kiếm nghe thấy Sở Thiên một chuyến đã quyét sạch những kẻ tinh anh của Đột Đột, cho dù Nặc Đính tạm thời đã trốn thoát, nhưng cả người vẫn phấn chấn lên hẳn, nói:

- Thật tốt, những người đi theo Nặc Đính, nhất định là thân tín của ông ta, cậu đã giết họ, cũng đủ khiến cho tổ chức Đột Đột vô cùng đau buồn, về phần Nặc Đính bỏ chạy đến Tam Giác Vàng, tôi tin tưởng Thiếu soái, ngày chết của ông ta cũng không còn xa!

Sở Thiên không mảy may để ý đến lời tâng bốc của Chu Long Kiếm dành cho mình, chuyển để tài câu chuyện, nói đầy thâm ý:

- Theo lời khai của hai phần tử Đột Đột còn sống, bọn chúng từ căn cứ đến Đường gia ở phía nam, sau đó mới chọn tuyến đường đi qua Hoang Nguyên, về phần đến Đường gia làm gì, chúng chỉ biết có liên quan đến tiền.

Giọng điệu của Chu Long Kiếm trở nên âm trầm, mang theo vài phần sát khí nói:

- Chẳng lẽ Đường gia lại giúp đỡ đám phần tử khủng bố?

Sở Thiên khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Đường gia hẳn là không đến mức giúp đỡ bọn họ, nhưng hiện tại đang là mùa thu hoạch của cây thuốc phiện ở Tam Giác Vàng, sau khi Maria chết, Nặc Đính ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, phỏng đoán là đến Đường gia vay tiền quay vòng đi Tam Giác Vàng nhập hàng.

- Đó chẳng khác nào giúp đỡ phần tử khủng bố?

Đại não Chu Long Kiếm nhanh chóng chuyển động, vừa tức giận vừa lo lắng hành động của Sở Thiên nhằm vào Đường gia, bèn nói:

- Sở Thiên, cậu nghĩ cách canh giữ hai phần tử Đột Đột, ngày mai tôi sẽ cử những cảnh sát đắc lực của Vân Nam đến Hoang Nguyên lấy người, kín đáo áp giải chúng về Bắc Kinh, nếu quả thật là Đường gia cho Nặc Đính mượn tiền, ông đây sớm muộn gì cũng lột da Đường gia!

Sở Thiên đương nhiên hiểu rõ ý của Chu Long Kiếm, cũng biết bất luận là thật hay giả, lão già này đều có thể bắt chẹt Đường gia một số tiền lớn, trong lòng cũng nảy ra một kế, tươi cười trả lời:

- Được, ngày mai tôi cam đoan sẽ phối hợp chặt chẽ với cảnh sát!

Chu Long Kiếm thấy sự việc đã ổn thỏa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Thiếu soái, bất luận như nào, lần này cậu lại lập công cho chính quyền trung ương rồi, lão Tô và Tổng lý Hoa đều gửi gắm kì vọng vào cậu, cũng một lần nữa chỉ thị chúng ta phối hợp hành động, nếu có gì cần ông già này giúp đỡ, cứ mở miệng.

Sở Thiên đợi một đêm cuối cùng cũng đợi đến được câu này của ông ta, không khách khí nói:

- Bộ trưởng Chu, thật đúng là có việc có phiền đến ông!

- Ồ, có chuyện gì cứ nói!

Chu Long Kiếm trong tay nhẹ nhàng vuốt vuốt viên ngọc đắt tiền mà Đường Đại Long tặng, chậm rãi nói:

- Chỉ cần lão phu có thể làm nhất định sẽ dốc sức ứng phó!

Sở Thiên khẽ thở dài, tỏ ra vài phần nghiêm trọng:

- Đêm nay để giết chết những phần tử Đột Đột, hàng chục hung đồ Hoang Nguyên đã bị tử thương, tôi muốn để cho mười mấy anh em còn sống một lần nữa có cơ hội làm người, muốn Bộ trưởng Chu rút lệnh truy nã bọn họ!

Rút lệnh truy nã? Chu Long Kiếm hơi sửng sốt, ông ta biết bản thân bị Sở Thiên ‘tiện gậy đánh rắn’, tiểu tử này thật sự biết chiếm ưu thế, nhưng đây cũng không phải việc khó khăn gì, vì thế cười sang sảng vài tiếng, nói:

- Dĩ nhiên là người có công, lại là Thiếu Soái mở miệng, tôi nhất định đồng ý.

Lần này đến lượt Sở Thiên cười rộ lên, nói:

- Vậy thay mặt anh em trước tiên xin cám ơn Bộ trưởng Chu, sau này vì trung ương nhất định sẽ dốc sức làm việc, Bộ trưởng Chu hẳn đã rõ, những người được sống lại lần nữa sẽ càng cố gắng quý trọng cơ hội tận trung vì nước.

Chu Long Kiếm cười cười không nói gì, tất cả đều là người tinh nhanh, sao có thể không hiểu ý tứ đằng sau hai chữ ‘tận trung’?

Chu Long Kiếm vừa muốn đặt điện thoại xuống, Sở Thiên lại ho khan một tiếng, hơi lúng túng nói:

- Bộ trưởng Chu, còn có việc muốn tham khảo ý kiến ông một chút, tổng quản của Đường gia cũng đến Hoang Nguyên rồi, còn thu mua Thiên Lang để đối phó tôi, tôi thiếu chút nữa là chết trong tay bọn họ, may mà chưa đầy hai ngày ông ta và mấy trăm đệ tử Đường gia toàn bộ đã phơi thây nơi Hoang Nguyên rồi!

Chu Long Kiếm hiểu rõ ẩn ý trong lời Sở Thiên, cũng trở nên lúng túng, bởi vì ông ta đã đáp ứng Sở Thiên áp chế Đường môn, hiện tại bị tên tiểu tử này đi thẳng vào vấn đề, sắc mặt lão thật sự có chút kích động, nói:

- Không vấn đề, tôi sẽ thông báo cho Đường gia biết, đó là do Thiên Lang thấy hơi tiền mà nổi máu tham giết tổng quản Đường và đệ tử.

Sở Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Vậy làm phiền Bộ trưởng Chu rồi!

Gác điện thoại xuống, Sở Thiên gọi Phong Vô Tình và mấy người Khả Nhi vào, trước tiên nói qua về việc Chu Long Kiếm muốn áp giải những tên phần tử Đột Đột về Bắc Kinh, sau đó nói với Niếp Vô Danh:

- Vô Danh, ngày mai cảnh sát Vân Nam sẽ đến lấy người, anh cho các anh em trông coi cẩn thận hai phần tử Đột Đột, tránh để cho chúng tự sát, khó giải thích.

Nhiếp Vô Danh nghiêm tức gật đầu, lập tức hơi lo lắng nói:

- Thiếu Soái, hai tên phần tử Đột Đột kia không biết Đường gia cho Nặc Đỉnh mượn tiền, chúng cũng không có bằng chứng gì đáng giá, áp giải chúng về Bắc Kinh không chỉ vô nghĩa, ngược lại còn khiến mọi người hiểu lầm chúng ta hãm hại Đường gia.

Sở Thiên dường như sớm đã suy tính đến điều này, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Vô Tình, Khả Nhi và Dương Phi Dương, cười đầy ẩn ý, nói:

- Việc này cần Phong Vô Tình, Dương Phi Dương và Khả Nhi giải quyết rồi.

Ba người Khả Nhi đồng thanh hỏi lại:

- Chúng em giải quyết?

Sở Thiên gật gật đầu, bưng bát sữa dê lên miện thổi thổi, thản nhiên nói:

- Cảnh sát Vân Nam sau khi đến Hoang Nguyên lấy người, phải đi qua sáu thị trấn trở về Côn Minh, sau đó mới có thể bay đến Bắc Kinh, Khả Nhi ba người bọn em sẽ mai phục tại sân bay Côn Minh, tìm cơ hội giết chết hai gã phần tử Đột Đột!

Khả Nhi có phần tỉnh tỉnh mê mê, khoa tay múa chân, không hiểu nói:

- Chúng em phải ngăn không cho hai gã phần tử Đột Đột tự sát, nhưng lại muốn giết họ, điều này rốt cục có ý nghĩa gì, Thiếu Soái, anh giải thích qua cho chúng em đi.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng gật gật đầu, họ cũng có chút bồn chồn.

Trong lòng Dương Phi Dương khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, ngăn không được khen ngợi:

- Thiếu Soái quả nhiên có diệu kế, một mặt bảo vệ một mặt lại giết, thật là vô cùng sáng suốt, trăm phương nghìn kế canh giữ tốt hai gã phần tử Đột Đột giao vào tay cảnh sát rồi thì sự việc không còn liên quan gì đến chúng ta, nếu anh là Chu Long Kiếm, đầu tiên nghĩ đến ai sẽ giết người diệt khẩu đây?

- Đường Môn!

Khả Nhi tỉnh ngộ lại, trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn:

- Chỉ có Đường Môn lo lắng quan hệ của mình với Nặc Đính bị phát hiện, hơn nữa Côn Minh là thế lực của Đường gia, chúng ta giết chết phần tử Đột Đột, Chu Long Kiếm nhất định tức giận không có chứng cớ gì, với tính cách đa nghi của ông ta, trong lòng sẽ sinh ra hận ra Đường Môn.

- Nếu Chu Long Kiếm sinh lòng thù hận với Đường Môn!

Phong Vô Tình khẽ thở dài:

- Đường gia sớm muộn gì cũng bị cắn một cái!

Sở Thiên gật gật đầu cười, đây là đúng là kết quả bản thân mong muốn, từ từ kéo Chu Long Kiếm về phe mình.

Phía dưới vùng núi Thái Sơn, có một hang cốc tối tăm, một lối nhỏ nối thẳng, cốc vô danh, đường cũng vô danh.

Trong cốc không gió, chỉ có sương mù ẩm ướt, trong sương mù có mấy chục căn phòng, sương ướt lạnh, ngọn lửa trong phòng dù đã dâng lên, nhưng trong u cốc tối tăm, khí lạnh của đêm vẫn không giảm.

Chiếc bàn trong phòng có hai người đang ngồi, một nam một nữ, người nam hơi béo đang buồn bã uống rượu, gương mặt lạnh lùng nổi lên sát khí.

Ngồi đối diện rõ ràng là Ám Hồng vừa trốn thoát từ Hoang Nguyên.

- Mười mấy anh em bị Sở Thiên giết chết?

Nặc Đính đập thật mạnh bát rượu lên mặt bàn

- Ông đây sớm muộn gì cũng đem hắn chém thành trăm ngàn mảnh.

Ám Hồng trên mặt lộ ra vẻ áy náy, tự trách, trả lời:

- Đều là lỗi của Ám Hồng, lúc đến trại Thiên Lang không nhận ra đó là Sở Thiên, bằng không cũng không khiến cho mười mấy tinh anh chết trong tay Sở Thiên.

Nặc Đính đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai Ám Hồng, trấn an nói:

- Không trách em, chỉ có thể nói tên tiểu tử kia rất xảo quyệt, rất gian trá, ngày nào đó anh muốn tận mắt xem hắn có phải ba đầu sáu tay không, sau đó khiến hắn đem nợ máu trả lại cho chúng ta.

Ám Hồng gật gật đầu, tâm nguyện lớn nhất của cô bây giờ chính là giết Sở Thiên.

Nặc Đính đi vài vòng trong phòng, sau đó ra lệnh cho Ám Hồng:

- Báo cho Thiên Kiều mang mười mấy anh em khởi hành ngay trong đêm nay đến Tam Giác Vàng! Lần này tới đây, có chút chuyện cần làm!

Loading...

Xem tiếp: Chương 418-1: Bão Táp Lại Nổi Lên

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Môn Chủ Đùa Phi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Con Đường Vấy Máu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Nữ Hoàng Của Băng - Kay_Hida

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 73


Chỉ Được Yêu Mình Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 53