Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 400-1: Tiến Thẳng Đến Hoang Nguyên.

Chương trước: Chương 399: Người Vu Cáo Hãm Hại.



Trong nội tâm Lưu Na Na hơi kinh ngạc, chẳng lẽ bọn Sở Thiên thực sự có hàng? Còn trị giá hơn một nghìn vạn, đây chẳng phải là quá lợi cho bọn Báo ca rồi sao, trong lòng cô ta bắt đầu hối hận, tiếc nuối không thôi. Nếu sớm biết như vậy thì để cho người của mình tự ra tay, việc gì phải nhờ lực lượng của bọn Báo ca, hiện tại người thì không giết được, hàng hóa lại rơi vào tay của Báo ca.

Lúc này, Báo ca cố nhịn xuống mấy tiếng cười gian, nhẹ nhàng nói:

- Na Na, cảm ơn em đã cung cấp tin tức nhé!

Tròng mắt Lưu Na Na bắt đầu chuyển động, ý vị thâm trường nhắc nhở:

- Báo ca, vậy mà cũng biết em cung cấp tin tức, có phải cũng nên chia cho em một phần hay không?

Báo ca đang chờ những lời này của cô ta, giả vờ suy nghĩ một lát, nói:

- Được, Na Na, bây giờ ngươi đến đây, anh chia cho em hai phần!

Lưu Na Na nghe thấy được hai phần, trong lòng có chút vui mừng, nhưng cản thấy vẫn ít, nói:

- Hai phần có phải là vẫn ít hay không? Báo ca.

Thanh âm của Báo ca lập tức trở nên lạnh như băng, mang theo chút không kiên nhẫn nói:

- Vậy có phải cô không muốn hay không? Tôi nói cho cô biết, muốn thì đến đây ngay bây giờ, cũng đừng nghĩ mang người của Đường gia đến giết chúng tôi, cho dù thực sự giết chúng tôi, cô cũng không được chia đến hai phần đâu!

Lưu Na Na hiển nhiên cũng hiểu rõ, vì vậy sảng khoái trả lời:

- Tất nhiên là muốn rồi, bây giờ em sẽ đến tìm anh!

Khi trên trời tự nhiên rơi xuống lợi ích cực lớn, cho dù vốn là người thông minh cũng bắt đầu trở nên ngu xuẩn. Lưu Na Na hoàn toàn quên Báo ca chính là loại người thấy lợi quên nghĩa, đêm nay làm sao lại hào phóng đem thuốc phiện trị giá nghìn vạn đồng chia cho mình hai phần, đây là cái bẫy cực lớn, là cái bẫy đòi mạng sống.

Báo ca để điện thoại xuống, trong lòng nổi lên vài kế hoạnh ác độc.

Lúc này, Sở Thiên đang ôm Khả Nhi chìm vào giấc ngủ!

….

Phía đông chuyển sang màu trắng, sắc trời vừa sáng.

Quản lý Đàm mang theo hơn mười thuộc hạ xông lên tầng cao nhất, sau đó đi đến trước cửa gian phòng của Sở Thiên, dùng chân phải đá văng cửa ra.

Cách cửa lập tức bật mở, quản lý Đàm đang đắc ý vì sức lực hung mãnh của mình, tự nhiên sắc mặt bỗng trở nên khó coi giống như nuốt phải ruồi vậy.

Bởi vì có một cây đao sáng loáng mỏng manh đang kề trên cổ của gã, mũi đao lạnh lẽo làm cho đáy lòng của hắn run sợ.

Thủ hạ của gã ầm ầm lao tới, vây quanh Khả Nhi - cô gái xinh đẹp say lòng người.

Một lát sau, Sở Thiên bước ra đứng trước mặt quản lý Đàm, nhàn nhạt nói:

- Anh là ai? Sáng sớm đã đá cửa phòng người khác hình như là không được lịch sự cho lắm!

Đáy lòng quản lý Đàm dấy lên lửa giận, nhưng lại sợ cây đao sắc bén trên cổ mình, nên chỉ có thể dùng giọng điệu bình tĩnh chậm rãi nói:

- Các người, các người mang Lưu Na Na đi đâu rồi? Các người đã giết cô ấy rồi phải không?

Quản lý Đàm cả đêm không ngủ được, ngoài việc không có Lưu Na Na với thân thể mềm mại phục vụ ra, gã cũng lo lắng cô ta gặp phải việc gì bất trắc.

Trong lòng Sở Thiên cười nhạt, xem ra Lưu Na Na quả nhiên là người đứng sau mưu hại bọn họ, tối qua Báo ca đúng thật là đã hạ thủ với Lưu Na Na rồi.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, tiến lên trước vài bước, làm như vô tình cố ý nhắc nhở:

- Tối hôm qua lúc chúng tôi trở về còn gặp quản lý Lưu ở đại sảnh, sau đó chúng tôi không ra khỏi cửa nửa bước, anh có thể xem lại màn hình giám sát. Hơn nữa anh nên kiểm tra điện thoại của quản lý Lưu, xem xem cuộc điện thoại cuối cùng mà cô ta gọi là gọi cho ai!

Sau khi suy nghĩ, quản lý Đàm cảm thấy Sở Thiên nói cũng có lý, nhưng vẫn còn có chút nghi ngờ nhìn Sở Thiên, không ngăn được mà hỏi thăm:

- Các người thật sự không hạ thủ với Lưu Na Na à? Nếu như việc này là do các người làm, tôi cam đoan sẽ không để các người còn sống sót ra khỏi Vân Nam đâu.

Sở Thiên lười không muốn nói chuyện, tay phải phẩy nhẹ một cái. Muốn làm cho loại người như quản lý Đàm tin lời mình nói, vẫn nên giáo huấn cho gã một chút.

Khả Nhi hiểu rõ ý nghĩa động tác tay của Sở Thiên, duỗi tay trái ra, tát liên tiếp lên mặt quản lý Đàm, “BA-BA” hai tiếng, âm thanh vang dội, sức mạnh cực lớn làm cho quản lý Đàm ngã ngửa ra phía sau, còn ngã đè lên mấy người phía sau, làm cho bọn họ cũng ngã lăn trên mặt đất, một lúc lâu mới đứng lên được.

Quản lý Đàm bụm lấy hai bên má nóng bỏng, miệng đau nhức nhưng cũng không bằng nỗi nhục nhã phẫn nộ được, huống hồ đây còn là địa bàn của mình nữa chứ.

Sở Thiên nhìn quản lý Đàm đang hết sức chật vật, nhàn nhạt nói:

- Vậy mà anh lại không tin lời của tôi, tôi đành dùng sức mạnh để nói cho anh biết vậy!

Quản lý Đàm bị chọc tức gần như muốn hộc máu, sắc mặt cực kì khó coi, phẫn nộ rống to:

- Chém bọn chúng cho ta, chém bọn chúng!

Lúc mà hơn mười tên lực lưỡng đang muốn xông vào gian phòng, bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình bị một luồng lực lớn kéo lại, cả người không khống chế được ngã về phía sau, giống như cái bánh chưng bị ném vào tường ngoài hành lang, không lâu sau toàn bộ đều bị té ngã trên mặt đất.

Quản lý Đàm chấn động mạnh, quay đầu nhìn lại, thần sắc trên mặt trở nên âm trầm, bọn Phong Vô Tình lạnh lùng đứng ở phía sau, vị trí đứng và khí thế trên người đã chặn đứt đường rút lui của bọn quản lý Đàm.

Quản lý Đàm nhìn xung quanh vài lần, đến kẻ đần cũng có thể nhìn ra được so sánh thực lực giữa hai bên, vì vậy cắn răng rồi bỏ đi không hề quay đầu lại.

Xem ra, bọn Báo ca đã kết thù với Đường gia rồi. Sở Thiên thở dài rồi khẽ cười.

Mộng đẹp tự dưng lại bị phá hỏng, hiển nhiên không thể ngủ lại nữa.

Bọn Sở Thiên tắm rửa sạch sẽ xong, liền mang theo một ít hành lý đơn giản rời khỏi khách sạn, vừa mới đi ra đại sảnh khách sạn, điện thoại của Sở Thiên liền vang lên, vừa móc điện thoại ra, còn đang kinh ngạc, đã thấy Mai Tử từ cửa lớn đi vào, trên vai đeo một cái ba lô lớn.

Mai Tử giơ điện thoại trên tay lên, cười một cách tự nhiên, nói:

- Sở Thiên, điện thoại là của em gọi, em còn tưởng là mọi người vẫn chưa ngủ dậy cơ!

Sở Thiên nhớ đến ngày hôm qua Mai Tử đã nói là sẽ dẫn mình đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn. Bản thân mình còn cho rằng cô ấy chỉ tùy tiện nói chơi vậy thôi, không nghĩ đến hôm nay cô ấy đến thật, vì vậy cười nói:

- Mai Tử, em đến là để nói cho chúng tôi biết làm thế nào để đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn hả? Em thật sự có cách?

Mai Tử dịch chuyển cái ba lô trên vai, lười biếng duỗi thắt lưng nói:

- Đúng thế, có điều em suy đi nghĩ lại, quyết định sẽ đích thân dẫn bọn anh đi qua Hoang Nguyên!

Trên mặt Sở Thiên có chút ngạc nhiên, lập tức cười khổ, từ chối:

- Mai Tử việc này không thể được. Bọn anh làm sao có thể để cho em mạo hiểm như vậy chứ? Nhỡ đâu em xảy ra chuyện gì ở Hoang Nguyên, thì đời này anh sẽ không được sống thanh thản!

Mai Tử âm thầm gật đầu, Sở Thiên quả nhiên là người có tình có nghĩa, vì thế càng thêm quyết tâm nhất định phải dẫn Sở Thiên qua Hoang Nguyên, cho nên trên miệng liền treo lên một nụ cười tươi, nói chắc như đinh đóng cột:

- Sở Thiên, anh không cần phải lo lắng cho em, hơn nữa vốn dĩ là em muốn về nhà thăm chị gái ta, chỉ là thuận đường đưa các anh qua Hoang Nguyên mà thôi!

Sở Thiên có chút kinh ngạc, không ngăn được hỏi:

- Mai Tử, chẳng lẽ em là người ở Hoang Nguyên?

Mai Tử lắc đầu, nháy mắt cười nói:

- Ta không phải người ở Hoang Nguyên, nhưng em muốn về quê cũng phải đi qua Hoang Nguyên. Em ở trại Cáp Nhĩ.

Trại Cáp Nhĩ? Trên mặt bọn Sở Thiên đều mang vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng mang theo vài phần mừng rỡ.

Vậy có nghĩa là Mai Tử và Oánh Tử Tử là người cùng làng. Nói như vậy, Mai Tử rất có thể cũng quen biết Oánh Tử Tử, đến lúc đó có cô ấy dẫn đường, thì cũng không quá khó khăn, nhưng ngay bây giờ thì Sở Thiên cũng không tiện hỏi thăm Mai Tử có quen biết Oánh Tử Tử không.

Ngay cả như vậy, trong lòng Sở Thiên vẫn còn có vài phần bất an. Dù sao Hoang Nguyên cũng là nơi quá nguy hiểm.

Mai Tử kì quái nhìn phản ứng của bọn Sở Thiên, nhưng cũng không để tâm, vỗ vố tay, nói:

- Sở Thiên, có đi hay không vậy? Đường xá xa xôi đấy!

Sở Thiên nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh của Mai Tử, lời khuyên bảo sắp ra khỏi miệng liền nuốt trở lại vào bụng, gật đầu một cách nghiêm túc. Bởi vì Mai Tử là người ở trại Cáp Nhĩ, như vậy để an toàn đi qua Hoang Nguyên vẫn có sự bảo đảm, nếu không thì vào những kỳ nghỉ Mai Tử làm sao có thể đi từ trường về nhà được? Nếu quả thật gặp nguy hiểm thì dốc hết sức, liều mạng bảo vệ cô ấy là được.

Bọn Sở Thiên vừa đi xa, đằng sau có mấy người đuổi theo.

Trải qua ba tiếng ngồi trên xe xóc nảy, bọn Sở Thiên cuối cùng cũng tới được thị trấn Lục Thanh.

Dân số của thị trấn Lục Thanh không quá ba mươi vạn người, trong đó số bộ đội đóng quân ở đây cũng đã đến mấy ngàn người rồi, ngoài việc để ngăn chặn thế lực của Hoang Nguyên vào quấy rối ở trong thành phố, quan trọng hơn chính là để trấn giữ biên giới, bộ đội đi từ thị trấn Lục Thanh ra, tối đa hai tiếng là có thể đến được trạm canh gác.

Khắp cả tỉnh Vân Nam mà nói, thị trấn Lục Thanh gần như là thị trấn đứng đầu vùng biên cảnh, có thể nhìn thấy Myamar từ phía xa, từ xưa đến nay là vùng Tây Nam của thiên triều (vùng tây nam này bao gồm Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu, Tây Tạng)

Loading...

Xem tiếp: Chương 400-2: Tiến Thẳng Đến Hoang Nguyên.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dốc Quỷ Ám

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 29



Phượng Điểm Giang Sơn

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 145


Thầy, Em Yêu Thầy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Bệnh Sủng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50