61 - Tiểu yêu lém lỉnh!Tiêu Dực cười dâm, bàn tay thô to ôm lấy vòng eo nhỏ của mỹ nhân, một bên đắc ý cười ha hả:- Để anh xem xem có phải áo lót hôm nay hay không nhá?Nói xong, bàn tay vỗ vỗ vào hương đồn phì mỹ của nàng, tiếng va chạm banh bách vang lên, mỹ nhân trong lòng hờn dỗi một tiếng, Tiêu Dực thuận tay luồn vào trong váy tơ của nàng, sờ vào chiếc quần lót lụa mỏng như cánh ve, hắn đã xác định đây là chiếc quần chữ T rồi, vuốt ve làn da trơn tuột kia, cảm giác thực tiêu hồn, cực phẩm phì đồn nha.
62 Dịch & Biên: Tiểu Cường. Tiêu Dực nhẹ nhàng bên giường, mỉm cười vén mái tóc nàng lên, lấy tóc chọc chọc mũi nàng, mỹ nhân nhíu mi, trở mình quay lưng về phía Tiêu Dực, nhưng lại như phát giác ra gì đó, thân thể khẽ run, nhẹ nhàng gọi một tiếng:- Tiêu đại ca à?Một bàn tay thô dày đặt lên vai nàng, hơi thở nam nhân quen thuộc phả đến, tâm hồn thiếu nữ vui vẻ, mắc cỡ nói nhỏ như muỗi:- Đừng lộn xộn, các nàng còn đang ở nhà kìa.
63 Gương mặt tuấn lãng giờ phút này đã thu lại nụ cười, trên trán đầy mô hôi, hắn đang nhận sự tra tấn rất mãnh liệt, hắn có vô số cơ hội để cướp đi tấm thân xử nữ của mình, hắn đã từng nói, nếu có thể "ăn" được lần đầu của mình, tu vi của hắn sẽ tăng tiến rất nhanh, rút ngắn những 10 năm, thậm chí 100 năm, có thể hơn xa "kẻ kia", nhưng hắn lại bỏ qua, hắn đã nói, nhất định sẽ ình sống khỏe.
64 Mẫu Đan cùng Thụy Liên xuất hiện trước mặt hắn, Mẫu Đan mặc một bộ sườn xám màu tím không tay, cổ áo khoét rộng hình quả đào, lộ ra khe rãnh trắng tuyết mê người, chiếc đai lưng quấn quanh eo lộ ra vẻ thanh lịch, thấy Tiêu Dực nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng, Mẫu Đan hờn dỗi uốn éo một cái, hô hấp Tiêu Dực đột nhiên đình trệ, không ngờ cô nàng này để lưng trần, phì đồn căng tròn ẩn hiện giữa khe hở sau lưng, vốn nàng có dáng người mẫu, phối hợp với chiếc cổ dài cao quý, càng tôn lên vẻ quyến rũ thanh lịch.
65 - Thụy Liên! Cô. . . Sao lại vô sỉ như vậy?Mẫu Đan rốt cục mới tỉnh lại, không nghĩ tới Thụy Liên lại to gan như vậy, trước mặt bao người mà dám câu dẫn nam nhân.
66 Dịch & Biên: Tiểu CườngNgay khi đám Hoa Yêu ra khỏi cửa, Bách Hợp khó xử mở miệng, nhất thời làm Mẫu Đan cùng Thụy Liên cảnh giác nhìn về phía nàng. - Tôi.
67 Dịch & Biên: Tiểu Cường. - Nếu các người đã muốn chơi, vậy thì để ta đến chơi trước vậy. Không phải là muốn máu của ta sao? Đừng trách ta thô bạo. Tiêu Dực sờ sờ tiểu đệ đệ dưới đũng quần, nghĩ tới 'thạch đầu' này chuẩn bị tàn phá cơ thể của Bách Hợp, thanh âm rên rỉ kia, thật là máu dồn con mẹ nó lên não.
68 - Tiêu đại ca, anh làm gì vậy?Bách Hợp hơi giận, một tay bưng kín bộ ngực, nếu không phải trong lòng mình có hình bóng của Tiêu Dực, thì nàng đã không chỉ tức giận không thôi đâu.
69 Cảm thấy Tiêu Dực do dự, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, kiều đồn nhẹ nhàng uốn éo, sắc mặt thảm thiết, phì một tiếng, nước mắt như mưa, cho dù ý chí sắt đá đến đâu thì cũng phải mềm lòng.
70 Nhìn thấy nhụy hoa mềm mại đang tuôn trào mật ngọt, chân nguyên tà ác trong cơ thể hắn điên cuồng bành trướng, tiểu ny tử này đã mê tình rồi, Tiêu Dực sẽ không khách khí.
71 Trong lúc hoảng hốt, Tiêu Dực cảm thấy mình được một thân thể đầy đặn mềm mại và mịn màng ôm lấy, giống như thai nhi đang hoài thai tại trong bụng mẹ vậy, nhàn hạ và an lành, không có một chút ý nghĩ gì khác, tưng giọt từng giọt sữa ngọt ngào chen vào khóe môi, từng tia yêu khí mang theo mùi thơm chảy từ miệng rồi vào tới trong bụng, giúp phục hồi lại Hông Liên bị tổn thương của hắn.
72 “ Ôi trời ! Có tảng đá trong quần Tiểu Dực ! Làm sao nhét vào được !” Nguyệt Liên có “lòng tốt” kéo mạnh “thằng em” làm Tiêu Dực đau muốn hộc máu. “ Sao khối đá đó lại dính lại….
73 - Vì sao? Các người vì sao lại đối xử với Tiêu đại ca như vậy? Anh ấy làm sai chuyện gì sao?Lâm Nhã Chỉ điên cuồng gào thét, hai tay ôm chặt Tiêu Dực, nước mắt lưng tròng nói :- Các người thu nhận hai người chúng tôi, bọn tôi rất cảm kích, tuy rằng anh ấy mồm năm miệng mười, nhưng tâm địa rất tốt, "thằng em" bằng đá thì sao? Tiêu đại ca muốn như vậy chắc? Anh ấy cũng có tôn nghiêm của đàn ông, các người đâu biết nỗi khổ của anh ấy chứ, còn Tiểu Nguyệt, cô sao lại làm nhục anh ấy như vậy? Cô biết không, người anh ấy tín nhiệm nhất là cô, thật không ngờ.
74 Trong khi Nguyệt Liên đang suy nghĩ miên man. Ngoài cửa biệt thư có một bóng đen đang muốn lao vào phòng khách, đột nhiên phủ phục xuống, thu liễm yêu khí, cảnh giác nhìn tầng mây trên trời.
75 Tiêu Dực vừa mới bước được nửa bước, trên mặt dữ tợn, cố gắng nặn ra một nụ cười, đột nhiên quay người lại, uốn éo "thằng em" cười bỉ ổi nói :- Cô thích xem cái này không?- Cũng chưa phải chưa nhìn thấy.
76 Từ Tuyết Nhi hờn dỗi liếc Tiêu Dực một cái, thực là mê đảo chúng sinh, thế mà tên Tiêu Dực này như hòa thượng, không những không đổ, thậm chí còn lạnh người.
77 - Như vậy mới nam tính. Huống chi lên giường thì mặc quần áo làm gì?Tiêu Dực cười xấu xa, ôm lấy eo nhỏ của nàng, ngậm lấy đôi môi anh đào kia, Lâm Nhã Chỉ đã quen với mùi thuốc lá cùng với khí tức thanh u này rồi, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy hắn, cái lưỡi thơm chìa ra điên cuồng quấn quít.
78 Ngay khi chuẩn bị gõ cửa phòng Từ Tuyết Nhi, Tiêu Dực đang phấn khởi cũng bình tĩnh lại, nếu điều kiện của cô ta sau khi cứu được Lâm Nhã Chỉ là bái đường thành thân.
79 Từ Tuyết Nhi thẹn thùng đứng lên, nhìn vẻ mặt mình như điên của Tiêu Dực, lắc đầu, tiểu vô lại này thật là hiếu động. Rồi lập tức thở dài, như vậy là sai hay đúng đây, ngọc ở trong đá, tinh ở trong ngọc, nhuận mà không tiết, yêu ma không còn cách nào để lấy được đồng thân tinh hoa của hắn nữa.
80 - Nếu ngươi đã sớm biết Nguyệt Liên là Ma tộc vậy sao không nói sớm cho ta biết?Tiêu Dực liếm liếm môi khô. - Nói cho đệ thì sao? Đệ sẽ xuống tay với cô ta sao?Từ Tuyết Nhi cười thản nhiên, trong mắt lóe sát khí:- Bây giờ đệ đã hiểu chưa? trên thế gian này chỉ có tỷ mới là người để đệ tin tưởng, che chở cho đệ.