121 Sau khi thay lại bộ đồ áo thun quần thể thao Thu Phong bước xuống dưới phòng ăn ở khu A của tòa dinh thự.
Nhược Y từ lâu đã ngồi sẵn đợi Thu Phong, ngoài ra còn có mẹ anh, Thiên Long và bố già anh Nhất Phương.
122 Yêu người không yêu mình. . . là sai sao?
Không có gì sai cả.
Vậy là đúng ư?
Cũng không nốt!
Vậy là sao?
Là NGU.
. . . . .
123 Ngày hôm sau.
“ Reng reng. . . “ – Tiếng chuông điện thoại của Thu Phong vang lên.
Thu Phong nhìn vào điện thoại thấy một dãy số lạ gọi đến đồng thời cũng là số nước ngoài.
124 Phía Bắc bản đồ Xích Quỷ.
Thành phố đô thị Quảng Phúc.
Quảng Phúc là một thành phố đang đà phát triển, một vùng đồng bằng nối liền với sông Cửu Thiên.
125 “ Kịch. . . két. . . ! “
Thu Phong khẽ đẩy cánh cửa khá cũ kĩ của phòng trọ anh ra, bên trong mạng nhện giăng kín lối do phòng lâu quá không ai ở, mùi nấm mốc xộc lên tới mũi của anh.
126 Bốn giờ ba mươi sáng ngày hôm sau. . .
“ Reng reng reng. . . “ – Tiếng chuông báo thức
Vừa nghe tiếng chuông Thu Phong liền với tay ra chụp lấy cái điện thoại rồi tắt nó đi.
127 Năm giờ hai mươi sáng hình ảnh một thanh niên lực lưỡng đang hít xà bằng một tay trông rất đẹp đẽ trong buối sớm mặt trời sắp lên.
“ 198.
128 “ Ê Phong. . . ngồi lâu chưa? “
Lúc này Thu Phong đang ngồi im lặng hóng chuyện bàn kế bên thì một công nhân làm chung với anh chạy tới vỗ vai cười nói.
129 “ Anh có nghĩ là thằng đó không anh Khải? “
Trên bàn nhậu Nhật Huy mang vẻ mặt nghiêm trọng hỏi tên đội nón Chí Khải.
Không chỉ riêng Nhật Huy mà bất cứ ai trong bàn nhậu của bọn hắn cũng vậy, người mà bọn hắn muốn tìm lại ngồi ngay bên cạnh.
130 Giấc mơ mà mình hay mơ hằng đêm, trong chính những giấc mơ ấy chúng ta. . . chúng ta chính là nhân vật chính. Mọi lỗi lầm, mọi thành công chúng ta vấp phải đó chính là giấc mơ mà khi chúng ta giật mình tỉnh dậy thì “ Ôi.
131 Sáng sớm tầm 7 giờ hơn một nhóm khoảng bốn người đứng trước cửa phòng của Thu Phong.
“ Cốc Cốc. . . ! “ – tiếng gõ cửa.
Gương mặt của Chí Khải hiện ra, dù sáng hay tối hắn vẫn độc nhất đội một chiếc nón màu đen.
132 “ Có chuyện gì cứ gọi anh em tụi mình. . . “ – Chí Khải nói.
. . . .
Đó là câu nói Thu Phong nhớ nhất cho đến tận bây giờ, vừa mắc cười mà vừa thấy tội tội.
133 Trong một căn hầm với sức chứa được vài trăm người giờ đây gần như chật ních do con người.
Lúc này đám người Chí Khải mặt mày xanh mét, đầu óc choáng váng do quá sợ hãi.
134 Tại nơi đó, nơi mà người ta gọi là khu ổ chuột. Một nơi mà ẩm thấp đến cống thoát nước còn không có, một nơi mà đèn đường không thể chiếu tới.
135 Một tuần sau cuộc chiến ngoài ý muốn kia.
Tại một bệnh viện tư nhân nhỏ của thành phố Quảng Phúc.
“ Tọt tọt tọt. . . tọt tọt.
136 Trong địa bàn thuộc phạm vi quản lý tự trị của khu ổ chuột. Nói là tự trị chứ thực ra nhà nước chẳng quan tâm cũng như đoái hoài đến một khu vực kém phát triển ở xung quanh khu ổ chuột này.
137
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 50