41 Inuyasha đương nhiên không biết mình bị gia trưởng đại nhân đáng kính âm thầm hắc một phen. Tiểu bán yêu lúc này trong đầu chỉ có mấy từ " tăng nhanh thực lực " chạy lòng vòng quanh não, hai mắt mãn hàm chờ mong nhìn Mikazuki.
42
" Kaede-sama!" Vừa từ bên kia thông đạo vất vả " bò " qua, Kagome chân còn chưa chạm đất đã vội vội vàng vàng tìm đến nhà lão nhân: " Inuyasha đâu rồi? "
Sắc mặt lão nhân vô cùng kỳ quái, không chắc chắn trả lời nàng: " Đã lên núi nửa ngày trước, còn chưa có về.
43
Sesshomaru là bị bóng người thình lình xuất hiện trước mặt ngăn lại. Hắn còn chưa lên tiếng, người kia trái lại chủ động nhợt nhạt cười:
" Đã lâu không gặp, điện hạ.
44
Trước nguy cơ lần nữa bị bóp thành mặt phẳng, tiểu yêu quái nhanh chân giãy giụa:" Inuyasha-sama! Làm ơn nghe ta nói hết! "
Myoga, yêu quái bọ chét trung thành của Khuyển Đại Tướng, người đảm nhận dẫn dắt đứa con út của ngài đi tìm về Thiết Toái Nha.
45
Sáng sớm, khi làn dương quang đầu tiên chiếu xuống mặt đất, hoàng cung Tây quốc cũng rộn ràng náo nhiệt lên hẳn.
Sesshomaru sớm đã rời giường xử lý công vụ của hôm nay, hầu hạ hắn vẫn là hai vị cận thần Jaken và Myoga đã lâu không thấy.
46
Inuyasha quyết định đặt tiệc trong rừng anh đào, Sesshomaru đương nhiên chẳng có gì phản đối.
Mùi hoa thanh khiết quanh năm thoảng qua, như thấm đượm vào mặt đất, thân cây.
47
Kagome nói quả nhiên làm thật, hơn nữa còn rất đúng hẹn, tối hôm đó liền từ biệt bọn họ để lên đường, dù Inuyasha muốn giữ thế nào cũng không được.
Biết không thể khuyên trụ Kagome, Inuyasha quyết đoán buông tay, một đường ra tận cửa thành tiễn thiếu nữ trở về.
48
Inuyasha có một giấc mơ dài, một giấc mơ về ký ức đã sớm phủ bụi.
Dưới tàng cây anh đào, người nọ một thân bạch y đứng giữa huyết tinh tanh nồng, lãnh khí khiến người vô thức kinh nhường.
49
Hai huynh đệ bọn họ cứ như vậy yên lặng. . . . đánh sập một góc rừng.
Mikazuki che mặt, tạm thời không nghĩ nhìn mặt pháp tắc của thế giới này.
50
Inuyasha mấp máy môi, khàn khàn lên tiếng: " Ai khóc? "
Có bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm hắn. Inuyasha thân mình cứng đờ, không kịp phản ứng liền bị ép buộc ngẩng đầu lên.