41 “…” - Vân không trả lời, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Khoảng ba giây sau, ánh mắt đó trở nên ấm áp, mặc cho giọt nước mặn chát vẫn bám lấy khóe mắt và chỉ chực trào ra.
42 Thế rồi, cuối cùng cũng đến buổi tối trước ngày kiểm tra…“Hôm nay tôi sẽ không dạy mà chỉ cho bài tập thôi! Cô phải tự làm đó!” - Huy nói rồi mở cuốn sách vừa lật vừa đánh dấu.
43 “An, trường học có chuyện gì vậy? Sao lại khóa chặt thế kia?” - Vi chạy về phía An. Kế đó là Vân, Dương và Phong. An chưa kịp mở miệng trả lời câu trước thì đã bị câu tiếp theo của Vi làm đứng hình:“Ủa mà…sao anh Huy với anh Kiệt lại nằm trên đùi cậu vậy?” “Ah…Ờ thì….
44 *** Một tuần sau ***Đó là một ngày tươi đẹp, vệt nắng ấm áp chảy dọc trên những mái nhà, len vào ô cửa sổ, khẽ khàng đáp mình trên những tán lá xanh rì, cố ôm lấy những bông hoa ngày mới vào vòng tay ấm áp của mình, gửi đến những áng mây lẳng lơ nụ hôn cháy bỏng.
45 ***Trên xe du lịch***“Tại sao tôi lại phải ngồi với anh nhỉ?” - An cau có nói nhưng trong lòng vẫn không mấy khó chịu. “Cô đi mà hỏi cái thăm chết tiệt ấy!” - Huy chống tay lên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài.
46 *** Trên biển***“Oa~! Đảo Janguen kia rồi!!” – Vân đứng ở mũi tàu, chỉ tay về phía đảo Jangeun cách đấy không xa. Sở dĩ họ đang ở trên tàu là vì chiếc xe du lịch chỉ đưa họ đến cảng, sau đó họ phải đi tàu mới đến được đảo Janguen vì hòn đảo đó được bao bọc bởi biển và biển.
47 *** Phòng 201***Vừa bước vào phòng, An đã giằng tay cậu ra:“Nè, sao anh không để tôi ở với Vân?”“Tôi đã cho cô xem rồi mà! Con gái ở chung rất nguy hiểm!”“Nhưng cậu ấy có võ mà!”“Tôi nói không là không! Cô phải có tôi bên cạnh!” – Huy gằn giọng.
48 Đó là tình hình ở căn phòng 202, còn ở căn phòng 203 thì. . . . . “Không ngờ anh Huy lại đề nghị như vậy ha!” – Một cô gái với chiếc váy trắng thuần khiết nói trong khi chải lại mái tóc đen của mình.
49 “Của cậu này!” – Đang suy nghĩ mông lung về Huy thì bỗng có ai đó bỏ vào bát cô một con tôm to đùng. “Huh? Gì vậy?” – Cô bất ngờ, xoay người sang bên trái.
50 *** Sáng hôm sau ***“Huraaa!! Biển là tuyệt nhất!!!” – Tiếng một cô gái với mái tóc màu vàng óng như ánh Mặt Trời vang lên, xé tan từng ngọn gió lướt qua chốn này, vang vọng lên tận bầu trời cao vút, xanh thăm thẳm.
51 “Áááááá!!” – Một tiếng thét thất thanh vang lên, thấu tận trời xanh… mang ánh mắt của tất cả những người trên bãi biển này dán chặt vào nhân ảnh đó – nhân ảnh thốt lên âm thanh chói tai kia…“An! Cậu (cô) sao thế?” – Cả bọn (kể cả Dương) vội chạy về phía người đó, đồng thanh nói.
52 Vi đang đi đến cửa hàng thuốc còn lại thì đột nhiên… không biết từ đâu có một bàn tay chụp nhanh một chiếc khăn nhỏ lên mũi cô, đúng hơn là chiếc khăn đó có tẩm thuốc mê… Và điều đó diễn ra quá nhanh khiến cô chỉ kịp mở to mắt… rồi ngất đi… ngoài ra không thể phản kháng, không thể làm gì kể cả việc hét lên… Hai tên con trai xa lạ đã bế thốc cô lên rồi quẳng vào chiếc xe đen bóng loáng gần đó – chiếc xe đã đi theo cô và Huy từ nãy đến giờ nhưng biển người tấp nập cùng tâm trạng lo lắng cho An đã khiến cả cô lẫn Huy không cảnh giác… và kết quả là đây… Trần Nhật Vi đã chính thức bị… BẮT CÓC!Còn hắn, ngay khi chứng kiến tình cảnh đó, hắn đã ngay lập tức lao ra, đuổi theo chiếc xe chết tiệt đó và hét:“Đứng lại! Bọn mày đứng lại cho tao!” Và dĩ nhiên là đôi chân hắn không thể đuổi kịp vận tốc của một chiếc xe bốn bánh, tất cả những gì hắn kịp làm là lắp thiết bị định vị lên chiếc xe trước khi nó kịp tăng tốc.
53 Tại một sân khấu bỏ hoang ***Đôi mắt đen trong veo của cô gái với đôi tay đang bị trói vào một chiếc ghế mệt nhoài mở ra… Tia sáng nhanh chóng len vào đôi mắt đó, in lên võng mạc của cô gái xinh đẹp đó một cảnh tượng xa lạ.
54 Hiểu ra được vấn đề, Kiều Linh nở một nụ cười tuyệt đẹp rồi lên tiếng: “Vâng, nhưng cháu nghĩ không nhất thiết phải làm cho trường học đóng cửa ạ!” – Giọng nói không hề bất kính.
55 Không gian bị sự tĩnh lặng bao trùm, ánh mắt kiên định của Vi vẫn dán chặt vào Linh, những tên bặm trợn ở đây chỉ lẳng lặng quan sát cuộc đối thoại giữa hai người, bọn họ đứng yên như tượng đá, không có quyền can dự vào.
56 CẠCH. __. Ngay lúc An định nói gì đó thì cánh cửa một lần nữa mở ra. Kế đó là hình ảnh Vân ôm tay Phong bước vào, vẫy vẫy tay với An, cô vô tư nói mà không màng đến cái bầu không khí hình sự ở đây:“Hi An! Vết thương ở chân cậu sao rồi? Còn đau nữa không vậy?”.
57 Đập vào mắt An là một quang cảnh tồi tàn, xung quanh còn có những tên bặm trợn đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng cô không quan tâm những thứ đó, thứ cô quan tâm là người con gái đang bị trói chặt vào chiếc ghế giữa sân khấu kia!Và hình ảnh người con gái đó khiến cô không khỏi bàng hoàng, cả thân thể như mềm nhũn, không thể tin vào hình ảnh trước mắt! Hình ảnh đó thật quá sức giống với cái gọi là… “thiên thần gãy cánh”! Vi ngồi đó… đôi tay bị trói chặt vào chiếc ghế… Máu… Rất nhiều máu đang thi nhau chảy ra khỏi vết thương trên đùi cô… À không… nó còn tạo nên một đóa hoa mẫu đơn đỏ rực trên hông cô nữa… Máu len lõi…đeo bám… tạo thành vệt đỏ trào ra khỏi khóe miệng cô gái đó… Thứ chất lỏng đỏ tươi đó cũng nhuốm lên đôi tay nhỏ nhắn của Vi… Máu từ vô số vết thương trên người cũng đã… nhuốm đỏ thân thể rũ rượi của cô tự bao giờ… Và kinh khủng nhất là hình ảnh mái tóc đen tuyền của cô bị túm chặt… Có ai đó đang nắm đầu cô giật mạnh ra phía sau, mái tóc mượt mà bị nhàu nát trong bàn tay tàn nhẫn đó… Và kẻ làm điều ác độc đó không ai khác ngoài Sally! Ả đứng đó, giương đôi mắt lúc đầu là bất ngờ, sau đó là ánh nhìn khinh khỉnh khi bắt gặp nhân ảnh của An, một tay nắm đầu Vi, trên tay còn lại của ả là một con dao nhọn hoắc, lưỡi dao còn vương lại giọt máu đỏ tươi… Không cần nói cũng biết những hạt trân châu máu đính trên đó không là của ai khác ngoài Vi… Thật khủng khiếp! Đây là… đây là những thứ cô đã phải chịu sao? Nó… thật quá sức tàn nhẫn! Sally… ả ta… có thể ác độc đến mức này sao? Ánh mắt bàng hoàng của An… nhanh chóng được thay bằng ánh mắt căm phẫn tột độ khi cô chứng kiến tất cả.
58 Bầu không khí phút chốc chìm vào thinh lặng, không gian chỉ tồn tại hơi thở nặng nề… và tiếng nấc nghẹn của Vi… cùng tiếng gió biển rì rào thổi qua ô cửa cũ mục.
59 Có một đôi mắt đang mở to hết mức nhìn Sally, trên đôi mắt đó là hai hàng lệ vẫn đang lăn dài… Ánh mắt ấy chất chứa sự thù hận khôn nguôi dành cho Sally và sự đau xót vô hạn dành cho Linh, người giờ đây chỉ còn là cái xác không hồn dựa vào vai An… chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại được.
60 Dàn đèn sân khấu cũ kỹ bỗng đổ sụp xuống…Sẵn sàng đè chết người con gái bên dưới nó. . Nhưng!Trước khi nó đổ ập xuống. . Có một chàng trai đã nhanh chân chạy đến, đẩy mạnh cô gái đó ra xa cùng tiếng gào:“Cẩn thận!” vang lên khắp sân khấu, trôi tuột vào hư không…Tất cả diễn ra chỉ trong một giây… Khiến tất cả những con người ở đây không khỏi bàng hoàng…Ngay khi định thần lại, Vi đã lập tức gắng chạy đến bên Khang – người con trai đã cứu cô thoát chết trong gang tấc.