41 Quay lại với hiện tạiHoàng, Mi tới giúp Dương kéo nó lên khỏi đó. Nó cả người đầm đìa mồ hôi, nước mắt ướt nhoà trên khuôn mặt của nó. Qúa khứ đó thật sự rất đáng sợ, trước đây nó muốn nhớ lại nhưng giờ thì nó chỉ muốn những quá khứ đó biến mất khỏi cuộc đời nó.
42 Nó quay về nhà trong lòng vô cùng lo sợ, khuôn mặt đó, ánh mắt đó làm làm nó có quên được chứ, nhưng nó không thể nào chạy đến ôm lấy Phong , ôm thật chặt và nói với Phong rằng nó nhớ anh lắm, nhớ rất nhiều nhưng nó không thể, nó chỉ có thể đứng phía sau lặng nhìn người mình yêu đang đi bên người khác thôi, nước mắt nó tuông ra, giờ nó phải làm sao đây, nó không muốn làm Dương tổn thương nhưng nó cảm nhận được rằng chỉ có Phong mới có thể làm nó hạnh phúc thôi.
43 Sự thật 5 năm trước:Từ trước khi nó bước vào cuộc sống của Thảo thì cô đã thích Phong rồi dù vậy cô vẫn không đủ can đảm để nói và cô sợ phải đối mặt với Hà.
44 Nó đứng lặng người bên dòng sông êm đền nơi nó và Phong luôn hẹn hò ở đây, nhưng đó chỉ là quá khứ, một quá khứ thật đẹp và cô mãi mãi cũng sẽ không bao giờ quên được mãi mãi, mãi mãi là như thế.
45 Nó lang thang khắp mọi ngóc phố, nơi mà ngày xưa nó và Phong hay đi qua, thỉnh thoảng vài giọt nước mắt của nó lại rơi xuống ướt đẫm cả áo nó rồi nó dừng lại ở 1 vườn cây đào đầy hoa, những cánh hoa rơi đầy cả con đường trông thật thơ mộng, nó ngồi đó nhìn những cánh hoa mà trong lòng rộn rã biết bao, nó bước ra khỏi xe và bước đến cạnh đó, đưa tay ra đón những cánh hoa, cô cười cười thật tươi, nụ cười mà cả 5 năm nay chưa từng thấy.
46 Nó khóc chạy đi thật nhanh. Phía sau lưng nó và Phong có 1 người đang đứng đó nhìn họ mà nước cô cũng rưng rưng, đó là Nhi, cô nghe nói Phong ở đây nên cũng chạy theo đến đây.
47 Vừa đúng lúc đó, 1 giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau nó:- Thả cô ấy ra- Dương lạnh lùng lên tiếng làm nó và Phong đều quay lại-Cô ấy là của tôi. -.
48 Sau khi trở về, Phong cầm sợi dây chuyền trên tay mà tim anh như vỡ vụn, yêu là đau khổ thế này sao, bỗng sợi dây chuyền rơi xuống đất, tim anh nhói đau hơn bao giờ hết- Ngọc- Cảm thấy có chuyện gì đó không lành anh vội vàng đi theo hướng nó đã đi để tìm cô ấy, anh muốn biết chắc cô không có chuyện gì, anh không muốn mất côĐúng như anh nghĩ, đập vào mắt anh là cảnh Hà đang giơ dao định đâm nó, anh chạy đến giật lấy dao vứt nó ra xa rồi tát vào mặt Hà- Cô quên những gì lần trước tôi nói với cô rồi sao, mà gia đình cô bây giờ cũng chẳng còn gì để mất nữa đâu nhỉ, biến đi cho khuất mắt tôiHà không nói gì cả, bước nhanh đến lấy chiếc dao, tiến lại phía nó- Cô, cô muốn làm gì, chẳng lẽ những gì tôi nói cô không hiểu hay sao?Cô nhếch môi, dùng tay cắt cổ tay mình, máu chảy ra nhiều thật nhiều- Kim Hoàng Kiều Ngọc, tôi muốn cô nhớ lấy một điều cái chết của cha con tôi là do cô tạo ra, tôi muốn cô sống trong đau đớn bị dày vò suốt đời, cô là kẻ giết người, hahahaha- Nói rồi cô ta dùng dao đâm thêm 1 nhát vào tim mình , rồi cô ta đã chếtNó hét toáng lên, tim đau nhức nhối.
49 Phong vừa bước ra khỏi phòng thì Dương vừa tới, anh bước vào phòng ngắm nhìn người con gái anh yêu đang ngon giấc mà tim chợt cảm thấy tê buốt, tình cảm của anh dành cho nó là yêu hay chỉ là người thay thế, đơn giản vì nó giống Hằng, từ ánh mắt, nét mặt, nụ cười đến sở thích đều giống hệt Hằng.
50 Sau khi Phong về, bà Tuyền bước vào phòng của nó, nước mắt trào ra mà không ngăn lại được:- Mẹ, sao mẹ lại khóc vậy, con khoẻ lại rồi mà, mẹ phải vui mới đúng chứ- Nó cười tinh nghịch làm mẹ nó càng đau lòng, không nỡ xa con.
51 Đến lúc này, nó mới tự hỏi bản thân mình, nó sống vì cái gì cơ, nó muốn tìm một lí do để sống tiếp. Nớ nhớ lại những kỉ niệm trước đây giữa nó và Phong và nó muốn như trước.
52 Sáng hôm sau, tại MĩCánh cửa phòng phẫu thuật đang từ từ khép lại. Nó cố trấn an bản thân mình khỏi nỗi sợ hãi nhưng nó biết tận sâu trong tâm hồn nó, nó vẫn đang rất sợ.
53 Nó từ từ mở đôi mắt nhìn xung quanh:- Em tình rồi hả- Phong đang ngồi bên giường nó, tay nắm chặt lấy tay nó, nó có thể thấy được anh rất lo cho nó, đôi mắt anh đã nói lên tất cả.
54 5 năm sauHôm nay, nó và Phong sẽ đến đón chị Huyền về nước. - Chào em gái, lâu quá không gặp em, chị nhớ em quá, để chị xem nào, em càng ngày càng đẹp ra đó.