21 - Cái quái gì thế này?
Con nhỏ đó hét ầm lên khi bị đống vỏ ốc không biết từ đâu bay thẳng vào người, nó nhếch môi cười, giả vờ nói:
- Ối! tôi không để ý, cô không sao chứ?
- Hừ! cô không có mắt nhìn à? - con nhỏ đó nói mà mắt cứ lườm nó.
22 Hai năm trước.
Hy Thần bước đi thật chậm trên con phố nhỏ, đã qua một tháng kể từ ngày Tử Di mất, trong một tháng đó hắn chẳng khác nào một tên nghiện rượu.
23 Chiếc Ferrari 458 Italia Spider màu đỏ dừng lại trước cổng ngôi biệt thự số 2031, cánh cổng tự động mở ra và chiếc xe phóng thẳng vào gara.
Cái cảm giác sợ hãi ban nãy còn chưa lắng xuống khiến cả người nó run rẩy như cây lau trước gió, cúi đầu bước theo sau Bội Doanh vào nhà.
24 Hôm nay là ngày nó ra viện và nó chẳng muốn tí nào, trời ạ!!! có ai như nó không??? Người ta mong được ra viện càng sớm càng tốt còn nó thì mong được ở lại càng lâu càng tốt.
25 Đồ vật trong nhà cũng chủ yếu làm bằng gỗ, ngôi nhà này không được rộng cho lắm vì bếp và phòng khách được ngăn cách với nhau bởi cái bàn ăn. Bất ngờ nhất là trên chiếc bàn ăn trải khắn trắng tinh kia bày toàn những món nó thích.
26 - Tôi biết là chúng ta chỉ mới quen nhau có hơn một tháng nhưng. . . tôi thích em, Hàn Thiên Di.
Đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng sau khi nghe câu tỏ tình bất ngờ của hắn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
27 Lần đầu tiên trong đời tính từ lúc sinh ra đến giờ có một đứa con gái dám chê mình xấu, Hoàng Nguyên cảm thấy ức không thể tả, tại sao trên đời này lại có một đứa con gái độc mồm độc miệng và bạo lực giống như nó cơ chứ??? Không chỉ đánh người bằng chân tay mà còn đánh cả bằng mồm nữa, OMG!!!
- Vũ Hòang Nguyên này xin thề sẽ cho con nhỏ Hàn Thiên Di đáng ghét đó biết tay.
28 Nó lững thững đi một mình trên con phố nhỏ, mặt không chút cảm xúc, nó cứ đi như thế hàng tiếng đồng hồ liền mà chẳng cần biết mình sẽ đi đến đâu. Đây là việc nó thường làm mỗi khi buồn hay cảm thấy cô đơn, ánh mắt hờ hững lướt qua từng người, từng cảnh vật trên phố.
29 Bây giờ là 4h chiều, khối 12 sắp tan học nên nó quyết định đến trường dò hỏi trước. Nó dừng xe lại trước cổng trường rồi chạy thẳng đến lớp của Bội Doanh.
30 Chiếc môtô màu đen lướt nhanh trên con đường cao tốc, mặc kệ dòng xe đông đúc, chiếc xe đen luồn lách hết bên này đến bên khác, cố phóng đi với tốc độ lớn nhất.
31 Sau khi giải quyết xong đám người kia nó lững thững bước ra khỏi ngôi biệt thự, ánh mắt vô hồn và chẳng có chút cảm xúc. Hoàng Nguyên thấy vậy liền kéo nó về phía một ngôi biệt thự cách đó không xa, mở cổng đẩy nó vào trong.
32 Nó dừng xe trước cổng ngôi nhà gỗ màu trắng, mùi tử đinh hương hòa lẫn với gió dìu dịu. Nó xuống xe và ngồi dựa lưng vào chiếc cổng nhỏ, mắt nhìn về khoảng không đen đặc phía trước.
33 Tiếng chuông điện thoại làm Hạo Dân giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu rút điện thoại của mình ra nhưng không phải, là điện thoại của nó. Hạo Dân với tay lấy chiếc điện thoại đang sạc gần đó, màn hình nhấp nháy hai chữ "Hy Thần", cậu do dự một lúc rồi bấm nghe, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói trầm lạnh:
- Tại sao không đi học?
- Vì đang bị ngất nằm trên giường.
34 Nó vội vàng kéo hắn đến chỗ vòi nước rửa tay rồi chạy đến chỗ tủ thuốc treo gần cửa bếp, lấy tuýp kem trị bỏng xoa vào tay cho hắn. Chạy nhanh khiến nó không khỏi bị choáng, đầu càng đau hơn, người phải dựa cả vào hắn.
35 Tia nắng yếu ớt của buổi sáng mùa đông đậu lại trên cửa sổ, nhảy nhót trên ô cửa kính còn đọng lại chút sương đêm, chiếc Dreamcatcher được treo cạnh cửa sổ, mấy cái lông vũ màu tím phản xạ với ánh nắng phát ra tia sáng lấp lánh.
36 - Cậu không sao chứ? - Hoàng Nguyên là người chạy đến đầu tiên lo lắng hỏi.
Khó khăn lắm hắn mới đứng dậy được sau đó đưa tay kéo nó dậy. Bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt, chỗ nó vừa đứng lúc nãy giờ đây chỉ còn là đống đổ nát và nơi nó ngã chỉ cách chỗ đó một bước chân.
37 Một ngày cuối tuần se lạnh, làn sương mỏng manh bao trùm lên mọi thứ xung quanh nó, cảnh vật trở nên thật mờ ảo. Nó căng mắt để nhìn rõ mọi thứ xung quanh và nó nhìn thấy hắn, mái tóc vàng nổi bật trong làn sương sớm, dáng người cao gầy đang dựa vào một thân cây nào đó.
38 Gần 11h đêm, khi tất cả những công dân mẫu mực trong thành phố đã lên giường đắp chăn đi ngủ trong cái thời tiết lạnh căm căm này thì những cuộc thác loạn mới bắt đầu ở phố Đen.
39 Tỉnh dậy, nó thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, qua cửa sổ bằng kính nó thấy bầu trời đen kịt, u ám. . . hình như sắp có bão.
Nó không nhớ mình đã ở đây bằng cách nào, chỉ nhớ mang máng ai đó mắng "Con nhỏ đáng ghét cô bị điên rồi hả?" và sau đó không còn biết gì nữa.
40 Khi nó vừa đặt chân vào cổng nghĩa trang cũng là lúc những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi. Từng cơn gió thốc vào người lạnh buốt khiến đầu óc nó tỉnh táo hơn.