21 Thời gian này Hoàng Phong gầy đi rất nhiều rất nhiều, Anh trắng bệch như một linh hồn dật dờ trôi dạt, như chỉ cần một cơn gió thôi là anh sẽ bị thổi đi mất tông mất tíchLá cây bay lượn nhẹ nhàng ngoài cửa sổ.
22 Đột nhiên. Anh dừng bước. Xa xa dưới tán cây bạch quả rậm rạp, có một người phụ nữ đang đứng đó. Thân hình tuyệt đẹp, bộ váy đen, trên cổ có một chuỗi trân châu óng ánh khiến da thịt bà như trong suốt, đứng trong đám lá rơi ngợp trời, khuôn mặt mỹ miều của bà lại chẳng biểu hiện gì, đôi môi lạnh lẽo lại tỏ ra mệt mỏi chán chường.
23 Cổ họng anh phát ra khàn khàn, đáy mắt ánh lên đốm lửa sáng kinh người, sau đó, dần dần, lại có phần trầm lặng. Ngoài cửa sổ lá không ngừng rơi, ánh nắng ban mai chiếu qua những chiếc lá rơi lả tả rọi xuống đất, trong không khí có mùi vị cuối thu, lành lạnh, trong sạch.
24 Anh ôm lấy cô. Nhẹ nhàng ôm lấy cô. Để cả người cô lọt thỏm vào lòng mình, Hoàng Phong nhè nhẹ hít hơi, tựa trên mái tóc ngắn mềm mượt của cô, anh nhắm nghiền mắt, trong tim trào máu đau đớn, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu mới khàn khàn nói:Anh nhẹ nhàng ôm chặt cô.
25 Cuối thu. Lá cây ngoài kia đều đã vàng cả rồi. Thảm cỏ dưới tòa nhà bệnh viện cũng phủ đầy lá vàng rơi. Gió nhè nhẹ. Ánh nắng sáng rực đẹp đẽ. Lá vàng lặng lẽ từ trên trời bay la đà xuống mặt đất.