61 Lê Minh Tuyết cảm thấy có hơi tiếc nuối, đáng tiếc, Lê Diệu Diệu cũng thật may mắn, thế nhưng toàn thân mà lui.
Các đại thần đã biết tin tức trong cung truyền ra, La Điềm trở thành Bảo Thân Vương phi, phần lớn vẻ mặt đều khiếp sợ.
62 Tần Trường An mắt say lờ đờ mông lung, lung lay, đi tới đi lui trong phòng, trong miệng lải nhải, “… Túi tiền… Diệu Diệu… Khanh khanh…”
Còn thường thường dừng lại, uy hiếp nhìn đám tiểu thái giám, “Có phải, các ngươi trộm, không? Kéo ra ngoài…”
Nhưng trước mặt hắn, một đám thái giám vươn tay, hắn đi một bước, bọn thái giám vội đi theo một bước, còn có mấy tiểu thái giám phụ trách chuyển tất cả những đồ hắn có thể đụng phải… Hắn xoay người, bọn thái giám liền cuống quít đi xuống phía sau, thời khắc chuẩn bị chờ hắn ngã xuống thì đỡ được.
63 Mấy đại thần nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu hắn muốn làm gì.
Tần Trường An không hài lòng, “Có khó coi như vậy?”
Tư thế của hắn đã rõ ràng như vậy…
Mấy đại thần bùm một tiếng lại quỳ xuống, liều lĩnh ngẩng đầu nhìn hắn —— ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt, không có gì không ổn.
64 An Văn Hải đi lên, "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lê thị, con cháu quý tộc, tú dục danh môn, ôn huệ bình tâm, nhu gia biểu độ. . . . . . Trẫm mới gặp qua, ngày tư đêm ngủ (ban ngày tương tư ban đêm mơ thấy người), tâm hướng tới người.
65 Khâm Thiên Giám đều muốn chết, Hoàng Thượng, chuyện này thật không được a.
Căn bản không có ngày lành tháng tốt.
Thương lượng tới thương lượng đi, cuối cùng vẫn chọn ngày gần nhất, đầu tháng 6.
66 Diệu Diệu biết là chuyện như thế nào.
Thư của nàng được nữ quan mang vào trong cung.
Sau khi Tần Trường An đuổi hết người ra ngoài, gấp không chờ nổi mở ra, sau đó thấy bên trên viết mấy chữ, “—— Diệu Diệu không hồi âm nha ( ̄▽ ̄)~*”
Tần Trường An: “………”
Ai bảo nàng viết thư giải thích cái này?!
Lê gia mấy ngày gần đây rất bận, ngựa xe như nước, nếu không phải xung quanh được binh tướng ba vòng ngoài ba vòng trong vây quanh, sợ là không còn chỗ đặt chân.
67 Trong chớp mắt, hai tháng đã qua.
Hai tháng này, chuyện được truyền lưu rộng rãi nhất là chuyện Hoàng Thượng đón dâu, nói là truyền lưu khắp thiên hạ cũng không quá.
68 Tần Trường An cảm thấy mình cơ trí nhìn thấu sự thật, vì thế hắn cúi đầu hôn lên.
Nữ quan bên cạnh dựa theo trình tự bưng sủi cảo lên xấu hổ cúi đầu, có ánh mắt lui ra phía sau hai bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
69 Khi Diệu Diệu ở trong cung sinh hoạt ngọt ngọt ngào ngào, ngoài cung Lê Minh Tuyết lại táo bạo đến không được.
Hôn lễ của nàng ta và Minh Vương sau đại điển phong hậu không bao lâu.
70 "Diệu Diệu!" Tần Trường An đột nhiên đứng lên, thiếu chút nữa đánh nghiêng bàn, vội vàng vỗ vỗ lưng nàng, "Có sao không?"
Diệu Diệu nôn một lát, liền cảm thấy đỡ hơn một chút.
71 Từ khi Diệu Diệu mang thai, trong Tử Thần Điện không bao giờ dùng lư hương, không phải cố ý đề phòng người ám hại, người trong Tử Thần Điện đã đổi tất cả thành ám vệ, nếu dưới tình huống như vậy, Diệu Diệu còn có thể bị hãm hại, vậy Tần Trường An cũng có thể trực tiếp vỗ vỗ mông chạy lấy người.
72 Việc này sau đó điều tra ra là hạ nhân trông cửa sau của Minh Vương phủ liên hệ hắn ta, toàn bộ hoàng triều đều biết hoàng đế coi trọng Hoàng Hậu bao nhiêu, cho nên quan viên điều tra ra cũng không dám dấu diếm, trực tiếp báo cáo —— rốt cuộc Minh Thân Vương vẫn là người trong suốt.
73 Tử Thần Điện.
Cung nữ ra ra vào vào, bất quá bởi vì đã luyện tập nhiều lần, nên cũng không hoảng loạn, đâu vào đấy làm việc của mình.
Mấy ma ma trầm ổn đứng ở cửa điện chỉ huy.
74 Trích trong 《 Buổi trưa có vương tử phú 》: “Thiên hạ thái bình. ”
Lời này đối với bá tánh sinh hoạt trong thời đại Càn An cực kỳ áp dụng. Thế nhân không nhặt của rơi trên đường, trên mặt thời khắc đều mang theo nụ cười thỏa mãn.
75 Rừng rậm nguyên thủy.
Chạng vạng.
Đủ loại thực vật không biết tên, cây cối cao to che trời, một tầng lá rụng dày trên mặt đất, đạp lên phát ra tiếng rào rào, không biết mây đen đến lúc nào, che mất ánh mặt trời, tia sáng cuối cùng cũng biến mất, khắp rừng rậm bao phủ trong bóng tối.
76 Diệu Diệu mơ mơ màng màng cảm giác được gì đó, bỗng nhiên mở mắt.
Vật kia rõ ràng bị hoảng sợ, lông đều dựng lên, kinh hoảng thất thố vỗ cánh bay ngược, thiếu chút nữa ngã xuống.
77 Đáng tiếc hắn đã quên, bản thân tương đối đặc thù, không biết vì sao, hắn phát ra thanh âm, ngoại trừ Thực Ô nhất tộc có cùng huyết thống, những người khác nghe đều không hiểu.
78 Giữa trưa.
Ở trong rừng rậm không thể đốt lửa, mấy cành khô lá úa đều dễ dàng cháy, cuối cùng lại không thể dập lửa.
Diệu Diệu nghĩ đi tìm mấy tảng đá, tốt nhất là hơi bẹp, có thể nướng bên trong, nhưng loại đá này cách đây không xa, nhưng làm thế nào để chuyển tới đây mới là vấn đề.
79 Khi Diệu Diệu đi vào, toàn bộ hốc cây đều bị chim lớn chiếm đầy, ngực lúc lên lúc xuống, thoạt nhìn đã ngủ say.
Cô cẩn thận đi qua, ngáp một cái, tìm một nơi nằm ngủ, không quấy rầy chim lớn.
80 Thế giới thú nhân số lượng giống cái ít hơn giống đực rất nhiều. Cho nên lúc này đột nhiên xuất hiện một giống cá, lại là giống cái chưa có giống đực, tóc xám giống như thấy bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, cảm thấy mình thật TM may mắn.