41 Ba Lê chuẩn bị gọi cảnh sát.
—— Đừng tưởng rằng vị thành niên chơi lưu manh thì không phải chơi lưu manh!
Cảnh sát không dạy ngươi dân chủ văn minh hài hòa sao?!
Ba Lê bước nhanh đi qua xốc chăn muốn kéo thằng nhóc lưu manh này xuống, “Không nghe nói qua nam nữ bảy tuổi khác biệt sao? Đi xuống nhanh!”
“………”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Tần Trường An sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, một bàn tay yên lặng che lại chim nhỏ của mình, ánh mắt nhìn ba Lê vô cùng khiếp sợ, như nhìn một tên lưu manh.
42 Ba Lê hít sâu, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu biết chơi lưu manh là cái gì không?!” Mà dám nói ở đây!
Hôn con gái bảo bối mà là chơi lưu manh?!
“Con đương nhiên biết!” Tần Trường An nâng ngực, “Chỉ cần hôn người không phải vợ mình đều là chơi lưu manh! Mẹ không được, con gái cũng không được!”
Con gái không được, mẹ cũng không được???
Ba Lê trợn mắt há mồm, “Ai dạy cho cậu chuyện này?”
Tần Trường An đương nhiên, “Ba con a!”
Lúc trước ba hắn bảo hắn ngủ một mình, chính là nói như vậy.
43 “Con trai, đang vẽ gì vậy?” Ba Tần lên tiếng hỏi.
Tần Trường An phản xạ có điều kiện đột nhiên che lại, sau đó mới phản ứng lại, là ba hắn. Ánh mắt sáng lên, lại buông ra, “Ba, ba giúp con nhìn xem, kế hoạch của con được không!”
“Đây là kế hoạch gì?” Ba Tần nhìn mấy đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo đó mà đau cả mắt, chậc, hoàn toàn không hiểu.
44 Cô ta cảm thấy mình bị xa lánh, có chút hờn dỗi.
Một lúc sau, mới khuyên nhủ bản thân, cô ta là người trưởng thành, không chấp nhặt với trẻ con, chờ hắn trưởng thành tự nhiên sẽ biết cô ta nói đúng.
45 Diệu Diệu chuẩn bị đi nhà trẻ.
Ba Lê tuyệt đối không thể không đồng ý vì con gái nhà mình làm nũng, chỉ có thể đáp ứng, quay đầu lại liền tìm cơ hội luận bàn với ba Tần một lần.
46 Ngày hôm sau, Diệu Diệu ngồi ở trong xe, chuẩn bị chờ Tần Trường An đi lên nhào tới cắn hắn.
Nhưng không nghĩ tới, khi cô chuẩn bị cắn người, phản ứng của Tần Trường An còn lớn hơn, bùm một tiếng lùi đến cửa xe, “Em em em em làm gì vậy!”
Diệu Diệu nhìn hắn một cái.
47 Tần Trường An sợ trong lòng Diệu Diệu có khúc mắc, cũng không rảnh thẹn thùng, vội vàng nói rõ mọi chuyện.
Hắn tuyệt đối không đau lòng cô ta. Hắn đau lòng cô ta?! Đánh rắm sao?!
Lúc ấy hắn nghe được tiếng gió, nói bài tập của Diệu Diệu đều là người khác làm.
48 Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông đầu trọc đáng yêu, thấy một màn này, khóe miệng giật giật.
…… Lợi hại a.
Vì thế ông gõ gõ cửa sổ, “Đi ra cho tôi.
49 Tần Trường An đang dần tới gần bị xóc nảy thiếu chút nữa ngã ngửa, sắp được hôn mà bị kéo dãn khoảng cách, giá trị tức giận bay vọt, vội vàng ôm lấy Diệu Diệu.
50 Lại là một ngày đi học.
Sau khi chuông tan học vang lên, người trên sân thể dục trở nên nhiều hơn, các bạn học một đám không tình nguyện lắc lư đi ra, đứng ở vị trí của mình, chờ tiếng tập thể dục theo nhạc.
51 Tần Trường An không muốn chịu đựng một cái phiền toái như vậy mà không giải quyết, tuy rằng không xin nghỉ, nhưng sau khi tan học thì nhanh chóng về nhà, đi về phía Trần gia.
52 Còn một hai tháng nữa là thi thử, tuy không quan trọng bằng thi đại học, nhưng cũng rất được coi trọng, Sở Giáo Dục ở các thành phố đều tổ chức thi thử.
53 Biểu tình trên mặt người xung quanh đang xem thông báo đều thay đổi, không thể miêu tả. Hai nữ sinh bên cạnh bọn họ yên lặng cách xa một chút.
Không thể đứng bên cạnh, xem cái thông báo cũng bị nhét cẩu lương!
Còn có người nghi hoặc, nói cái thông báo này dán ngay bên ngoài văn phòng, hai người bọn họ có thể xem như đối diện văn phòng…… Sao, kiêu ngạo như vậy?
Sẽ không sợ bị nói cho phụ huynh?
Nếu bị phụ huynh biết, một trận roi là không thể thiếu.
54 Ngày khai giảng.
Tần Trường An và Diệu Diệu tay nắm tay lại đây, đi báo danh với chủ nhiệm lớp, bọn họ đã biết mình ở lớp nào, không cần đi xem nữa.
55 Ư Ư: Hôm nay là ngày bạn edit cute đáng yêu chăm chỉ ra đời ư ư kimochi, bạo chương như đã hứa nhé ❤❤❤
“Đóng, cửa!” Nữ sinh ngồi gần cửa sau ai oán nhắc nhở.
56 Khi Diệu Diệu mở mắt, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Trước mắt là một gian phòng cổ kính, mùi hương bay ra từ lư hương, hương thơm thanh mát hợp lòng người, trên bàn đặt một bộ trà bằng sứ, thoạt nhìn hẳn là khuê phòng của tiểu thư cổ đại, hai nha hoàn đang quỳ gối ở mép giường.
57 Lời này của ông ta cũng không phải quát Lê Minh Tuyết.
Lê phu nhân đã thói quen, nhàn nhạt nói, “Minh Tuyết đi về trước đi, Diệu Diệu không có việc gì.
58 Một đám tiểu nha hoàn phía sau nôn nóng lại đây cản, “Tam tiểu thư!” Lại nhìn về phía Lê Minh Tuyết, quỳ xuống, không biết nên làm thế nào, “Tiểu thư…”
Lê Minh Tuyết bộ dáng không tức giận, đi tới dắt tay nàng, ôn nhu nói, “Tam muội muội sao lại tới đây?”
“Không có việc gì, các ngươi đi xuống trước đi, về sau Tam muội muội lại đến tìm ta không…”
Bang ——
Diệu Diệu một cái tát hất bay tay nàng ta, không thèm nói chuyện, xông tới đánh nàng ta một trận.
59 Diệu Diệu mê mang bị Thanh Hạnh túm, suýt nữa thì ngã ——
Hoàng đế sắc mặt có hơi tái nhợt thần sắc nhàn nhạt nhìn qua, thấy nàng bị kéo quỳ xuống, đột nhiên cảm thấy đầu gối mềm nhũn ——
“Bệ hạ!” Giọng nói sắc nhọn hoảng hoảng loạn loạn vang lên, lập tức loạn thành một đoàn, hoàn toàn không quan tâm chuyện bên kia…
“Bệ hạ ngài không sao chứ!”
Diệu Diệu mở mắt ra liền thấy loại cảnh tượng này——
Ngã rẽ bên núi giả, cách nàng đại khái bốn năm mét, một đám người gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, vây quanh một người.
60 Tiểu An Tử cùng một tiểu thái giám khác, hồng hộc chạy về phía Trữ Tú Cung.
Tiểu thái giám mệt không nhẹ, vừa chạy vừa hỏi, “Ta, chúng ta… Hô… Cần gấp gáp như vậy sao?” Không thể chậm rãi đi tới?
Tiểu An Tử vừa chạy bộ vừa trợn mắt nhìn, “Ngươi… Thử xem!”
Không muốn sống?
Xem thái độ của bệ hạ, lỡ như vì bọn họ đi chậm, không thể giải quyết chuyện “vu oan hãm hại” này……
Đến nỗi xử lý như thế nào mới tính là giải quyết một cách công bằng, vậy còn phải hỏi? Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nói là vu oan hãm hại, chuyện này nhất định là vu oan hãm hại, không có kết quả thứ hai.