Bác sĩ tới, đầu tiên là băng bó vết thương cho Y Trạm, sau đó đo nhiệt độ cho cô, ba mươi chín độ, hơi cao, nhưng sau khi kiểm tra đo lường, liền đưa ra kết luận: không phải là sốt cảm mạo, mà là do uống thuốc.
Tạ Địch Phi nghe được kết quả chuẩn đoán bệnh, ánh mắt tối lại, anh thông minh bậc nào, lập tức đoán được bảy tám phần, sau đó gọi cho trợ lí đi xác nhận.
So với anh nghĩ còn tồi tệ hơn nhiều.
Ánh mắt anh sầm tối, thảo nào Y Trạm một thân xốc xếch ra khỏi nhà họ Y...
Sau khi uống thuốc, cô gái nằm trên giường vẫn ngủ không được an ổn, chân mày nhăn chặt, Tạ Địch Phi liền cầm quyển sách ngồi ở bên giường, vừa đọc sách vừa chăm nom cô gái.
Cho đến quá nửa đêm, gần về sáng, nhiệt độ cơ thể Y Trạm mới trở lại bình thường, anh mới đứng dậy đi sang phòng cách vách.
--- ----
Y Trạm mở mắt, đập vào mắt là gian phòng xa lạ, cô cúi đầu nhìn một chút, quần áo trên người cô đã được thay, áo ngủ không quá vừa người, cô giơ tay lên nhìn, hẳn là một bộ đồ ngủ có cả áo và quần, mà cô chỉ mặc mỗi áo.
Chiếc áo rất rộng, vạt dài rủ tới đầu gối của cô.
Đây là... Áo của đàn ông!
Y Trạm bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, cô nỗ lực đi nhớ lại chuyện ngày hôm qua, trong đầu nhớ đến...