21 Nếu cuộc đời một người con gái quan trọng nhất là thời khắc được gã cưới sang nhà chồng thì giây phút quan trọng nhất của một Nữ Vương là lúc đội vương miện, cầm quyền trượng.
22 Để tiếp tục màn trình diễn bất đắc dĩ tôi buông anh ra khi đã được bế một đoạn dài từ Điện Quang Minh về phòng riêng. Bấy giờ nhóm bác sĩ nháo nhào đứng chen chúc bên trong.
23 Ngày đầu tiên sau lễ đăng quang có thể nói là không tốt đẹp như mong muốn. Tôi có cảm giác mình bị ai đó ểm bùa xui xẻo!Đầu tiên là vừa mở mắt dậy, chưa kịp chào ngày mới tôi đã vô ý trở mình mà không biết mình đang ở sát mép giường.
24 Ngày thứ hai đầu tuần rồi cũng tới. Buổi chầu sáng diễn ra trong 4 giờ đồng hồ. Tôi ngồi ngáp dài trên Ngai vàng để nghe mấy vị quan lại đọc sớ và công văn quan trọng.
25 Đến bệnh viện Trung ương Mỹ Viên tôi nhận được sự tiếp đón nồng hậu của ban Giám đốc bệnh viện. Đoàn tùy tùng luôn bám sát, đảm bảo an toàn tối đa cho Nữ Hoàng.
26 -Được rồi… con đã sẵn sàng chưa?Thái hậu choàng tay lên vai tôi, chăm chú nhìn tôi vừa dịu dàng vừa triều mến. -A… con không chắc lắm…. nhưng… sẽ ổn cả thôi!Tôi nghe giọng nói mình bị lạc đi vì căng thẳng.
27 “ Chiếc trâm Thủy bích ngọc hoàng sa, do sứ giả Vương quốc Vaiza trao tặng, với lời chúc phúc cùng mong muồn duy trì tình đoàn kết hữu nghị của hai nước…”Đại tổng quản đọc ro ro cuộn giấy dài, một đầu ông cầm trên tay, đầu kia thòng xuống đất, nằm la liệt một đoạn trên đất, một đoạn trên thảm đỏ, một đoạn vắt lên cái ghế cao rồi chạy dọc ra cửa… (~.
28 Lại một tuần lễ mới bắt đầu. Buổi chầu sáng hôm nay kết thúc khá sớm. Tôi đã mong đợi biết bao ngày thứ hai để có cơ hội gặp Ngạn Luật, ấy vậy mà…Trong lúc đang đau buồn ủ dột thì một người tới tìm tôi: Ngài Quốc Công.
29 Đúng ra tôi phải đến Đông Cung ngay tối hôm đó theo lời căn dặn của chú nhưng tôi đã không đi. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần, nói đúng hơn là tôi không biết phải ăn nói ra sao! Hy vọng chuyện này sẽ không làm chú ấy nổi giận.
30 Thứ hai tuần sau, Chu hầu tước chính thức công bố hôn lễ của Dĩ Linh công chúa cùng Liêu tướng quân giữa Điện Quang Minh. Biểu hiện chung của mọi người là tay bắt mặt mừng và buông lời chúc tụng.
31 - Em đã bị giam trong này gần nữa năm rồi… Chúng ta trốn ra ngoài chơi có được không?Vẫn hưởng thụ hơi ấm trong lòng Ngạn Luật, tôi cao hứng đưa ra một đề nghị.
32 Tôi và Ngạn Luật rong ruổi khắp các khu vui chơi mua sắm trong thành phố. Anh mua cho tôi bộ tóc xù bằng ni – long đen, một cái mũ rộng vành và một cái “kính cú mèo”.
33 Osakara là tên gọi của vùng đất chúng tôi đang hướng tới. Nó là một thị trấn nhỏ, nằm về phía Nam. Tên gọi của nó được đặt theo tên một nhà thám hiểm người Nhật.
34 Đúng 9 giờ, chúng tôi trở về phòng ngủ. Cả hai đã quá mệt mỏi vì đoạn đường dài. Căn phòng của tôi vẫn y như thế trừ việc nó hơi bụi bặm. Tôi giũ sạch ra giường và mền gối.
35 Đó là một đêm trời se lạnh. Căn nhà đã lâu vắng bóng người nay chứng kiến nhiều sự kiện trong cái đêm ngắn ngủi đó. Có thể nói cái đêm ấy tôi vô cùng hạnh phúc khi chúng tôi thuộc về nhau, một cách trọn vẹn.
36 -ĐƯỢC. NGAY BÂY GIỜ: XUẤT PHÁT!Tất cả đều di chuyển, Dĩ Linh kéo tôi đi. Lần đầu trông thấy bầu trời xanh, vậy là một ngày mới vừa bắt đầu. Đêm qua thật là một đêm dài! Có một hàng dọc ôtô đỗ sẵn bên ngoài nhà, mọi người bủa ra leo vào trong xe.
37 Tôi mở mắt dậy trong tình trạng vẫn còn một nửa mê man. Bộ rèm giường màu hồng bồng bềnh và rực rỡ. Thứ màu sắc đó làm tôi thấy thân quen và dễ chịu. Tôi rên rỉ cử động cái đầu.
38 Thời gian đầu ở lại Vaiza, sức khỏe tôi không tốt lắm. Có lẽ vì chưa quen với khí hậu nóng bức ở đây. Phần lớn thời gian tôi chỉ quanh quẫn nơi căn phòng dành cho khách trong Cung Điện Mặt Trăng.
39 Những ngày sau đó tôi bận rộn cùng với Dangkok. Cậu bé theo lệnh của Hoàng hậu đã nhận “trọng trách” tiếp đón vị khách quý từ phương xa là tôi đây! Nếu theo quy tắc quốc tế thì tôi sẽ phải có một cuộc họp với Hoàng đế, đi thăm đại sứ quán, kí kết các hiệp định hòa bình và hợp tác, v.
40 Tôi thấy mình đang đứng trên cái sân lớn trước Chánh Cung ở Điện Quang Minh. Hoàng cung bốn bề im lặng, không một một bóng người. Tôi thơ thẫn đi vòng quanh như kẻ mộng du.