21 Đường Mạn đè xuống lửa giận, cửa đột ngột mở ra, ngược lại, cô bị dọa hết hồn lui về sau hai bước, không ngờ Trương Khải Hiên lại lách người đi ra ngoài, ngay sau đó đóng cửa lại.
22 Đến khi cô tỉnh lại, trời đã tối, cô nằm trong bệnh viện, mở to mắt, nhìn thấy ánh đèn lạnh lẽo vô tình ở trong phòng bệnh. Chỉ có cảm giác toàn thân đau nhức, thắt lưng cũng đau, chân cũng đau, cô nhịn không được, than khóc, “Đau quá.
23 Cao Nhân Tuệ bình tĩnh nói: “Tôi quen biết Trương Khải Hiên 4 năm, yêu nhau 4 năm, cô biết chuyện này chứ. ” “Chuyện cũ rích từ đời nào, tôi không có hứng thú.
24 Sau khi suy nghĩ, Đường Mạn hết sức bình tĩnh: “Cao Nhân Tuệ, tôi rất tò mò rằng tối nay cô đến là có dụng ý gì, rốt cuộc là muốn đến để diễu võ dương oai hay là muốn khuấy động thị phi? Nhưng mà, tôi biết một chuyện, cô tuyệt đối còn thiếu tự tin hơn cả tôi.
25 Trương Khải Hiên nhận được điện thoại thì chạy đến bệnh viện trước tiên, Đường Mạn ở trên giường bệnh, sắc mặt đã tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng, cô vươn tay từ trong chăn ra, Trương Khải Hiên chụp lấy tay cô, trên mặt anh cũng đầy vẻ lo âu, “Đường Mạn.
26 Thuốc mê quá mạnh, Đường Mạn tỉnh lại từ trong sự đau đớn choáng váng, bên cạnh không có ai, cô nghe được giọng nói của bà Trương, bà ấy đang mắng chửi gì vậy? Tiếng mắng chửi của bà Trương ở bên ngoài, chắc là đang mắng Trương Khải Hiên: “Tại sao muốn bỏ đứa bé chứ? Mẹ đã hỏi bác sĩ, là nhầm lẫn kết quả siêu âm, đứa bé đó vô cùng khỏe mạnh, là một bé trai phát triển rất tốt, Khải Hiên, cho dù không cần đứa bé thì con cũng phải nói với ba mẹ một tiếng, phải làm kiểm tra vài lần mới có thể đưa ra quyết định chứ!” Bà Trương than thở khóc lóc, cháu nội của bà tự nhiên mất đi, bà khổ sở suýt ngất.
27 Đường Mạn nghi ngờ, “Trong mơ lại chân thật như vậy, giống như sự thật đang diễn ra ở trước mặt em. ” Trương Khải Hiên cười khổ, “Đó chỉ là một giấc mơ thôi.
28 Hai ngày sau. Trương Khải Hiên và Chu Duyệt đứng ở hành lang của bệnh viện, đều nóng lòng như lửa đốt. Đường Mạn mất tích. Chu Duyệt tức giận, không ngừng mắng vú Trương, “Bảo vú đến xem chừng em ấy, em ấy chạy đi đâu?” Vú Trương liên tục giải thích: “Tôi chỉ là đến phòng nước rót chút nước sôi, lúc về liền không thấy cô ấy đâu.
29 Đường Mạn mở mắt ra, cố gắng muốn tự mình chống đỡ để bước xuống xe, nhưng phát hiện ra cổ tay không có sức lực, xương cốt toàn thân đều đau nhức, người ta nói trong tháng ở cữ không thể xuống giường, không thể ra gió, không thể bị lạnh, trong thời tiết như vậy, cô lại vô trách nhiệm với chính mình mà đi ra ngoài, tự hành hạ mình, kết hôn với người ta thì nhanh, hận người ta càng nhanh hơn, không đáng không đáng.
30 4 ngày sau, Đường Mạn xuất viện, Trương Khải Hiên đón cô, tài xế thì lái xe, hai người thì ngồi ở ghế sau, không ai lên tiếng. Trong mấy ngày này, Trương Khải Hiên vẫn trông chừng cô, cuối cùng bà Trương đành phải thỏa hiệp ở trước mặt con trai, để cho vú Trương và Tiểu Lệ thay phiên nhau đến chăm sóc Đường Mạn, Đường Mạn cười khổ, cám ơn Trương Khải Hiên đã làm đủ mọi cách, để cho cô không bị chết đói trong túp lều vào mùa đông.
31 Đường Mạn chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, cô nói: “Khải Hiên, tôi đã từng nói, cho dù đứa bé khỏe mạnh hay là khiếm khuyết, cho dù là thông minh hay khờ khạo, là của anh tôi đều chấp nhận, tôi đều yêu, cho nên tôi đã quyết định rất ích kỷ, mới giấu giếm, anh có biết không? Tôi vừa mới có thể cảm nhận được nó cử động ở trong cơ thể mình, thật trọng xoay người, nhẹ nhàng giơ chân đá, loại cảm giác kỳ diệu này, hệt như có một lòng nước ấp áp nhẹ nhàng chảy qua bụng tôi, cho nên tôi không tin rằng nó không khỏe mạnh, tôi không tin lời nói của bác sĩ, tôi chỉ muốn nó thôi, giữ lại nó, yêu thương và bảo vệ nó.
32 Cô thẳng lưng, “Em đã tìm được việc làm, ngày mai là có thể đi làm rồi, em đã quyết định. ” (Tại ở trước mặt người khác phải giả vờ không có việc gì nên xưng hô phải thay đổi.
33 Đường Mạn thích nghi rất nhanh, bởi vì công việc của cô cũng không dùng nhiều đến kỹ năng giao tiếp lắm, nếu là trước kia, cô có thể sẽ không muốn làm một công việc như vậy, nhưng hiện giờ đã khác rồi, cô rất cần một công việc, cần một công việc mang đến ình cảm giác phong phú, vì căn nhà đó khiến cô rất áp lực.
34 Anh lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy? Trái lại Đường Mạn có hơi bất ngờ. Trương Khải Hiên đứng dậy đi ra khỏi cửa, cánh cửa đóng “rầm” lại, Đường Mạn lập tức giật mình.
35 Trên khuôn mặt điển trai của Trương Khải Hiên lộ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, “Làm sao vậy, lúc nãy vẻ mặt vẫn còn tươi cười với những người khách khác, vừa đến chỗ tôi, liền thay đổi thành lạnh lùng ngay, các người phục vụ khách như vậy sao?” Cô tức giận nói: “Anh đến đây làm gì?” “Tức cười thật, đây là nơi công cộng, chẳng lẽ tôi không thể đến sao?” Đường Mạn khẽ cắn môi, không để ý tới anh nữa.
36 Đúng lúc này, quản lý Triệu nhận được tin vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy Trương Khải Hiên lập tức nghênh đón, “Khải Hiên? Tại sao không nói sớm ình biết Đường Mạn là vợ của cậu chứ, nếu sớm biết tình hình này, mình nào dám giữ lại làm việc.
37 Đường Mạn dần dần tỉnh lại, vừa nhích thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn hệt như sắp tan ra. Cô bật đèn xem giờ, là 2h khuya. Thời gian trôi qua lâu như vậy, hôm qua bị anh mạnh bạo kéo về nhà, hai người ở trong phòng cãi vã một trận kịch liệt, rồi sau đó anh thô bạo chiếm đoạt cô, tra tấn cô, cô không thể tin được là anh lại có dục vọng và kích tình mãnh liệt như vậy, hết lần này đến lần tiến sâu vào khác khiến cô hoàn toàn không có cách nào chịu đựng nổi, cả người đau rát hệt như muốn tan ra, mà anh lại không chút nào thương tiếc cô, một lần rồi một lần, không biết mệt mỏi, không biết anh hành hạ cô bao lâu, cuối cùng cô ngất đi.
38 Đường Mạn tức giận: “Trương Khải Hiên, đây là ý gì?” Anh cắn môi, hệt như một con sư tử đói bị nhốt trong chuồng, lưỡng lự một lúc, rốt cục thấp giọng nói, “Em uống thuốc đi!” Đường Mạn giật lấy hộp thuốc, một phen ném vào mặt anh, “Cút ra ngoài! Nếu không muốn sinh con, từ nay về sau làm ơn tránh xa tôi ra một chút, anh nghĩ rằng tôi tình nguyện sinh con cho anh sao? Lúc trước tôi đã nói là không cần đứa bé, là anh sống chết quấn lấy tôi, bảo tôi không được bỏ đứa bé, bây giờ anh đi ra ngoài cho tôi, lập tức ra ngoài!” Anh cũng nổi nóng, “Được, em uống thuốc xong thì tôi lập tức ra ngoài.
39 Cô cảm thấy rất lạ, anh ta là ai vậy? Trực giác tìm không ra ký ức có quen biết với anh, nhưng lại cảm thấy hình như có quen anh, điều này khiến cô vô cùng nghi hoặc.
40 Cô không thèm thanh minh gì cả rồi cúp máy, Lý Văn Khải đang nhìn cô, thấy vẻ mặt cô hơi giận, anh chỉ thản nhiên giúp cô giảng hòa: “Xem ra cô và người đại diện của cô xảy ra một chút hiểu lầm nho nhỏ rồi.