21 -Thử cái gì?Vương Ngu từ đằng sau đi lên. Nàng quay lại giải thích:-Duyên Cân!Rồi quay qua ông lão:-Chưa, ta chưa thử!-Ừm!Ông lão đứng lên nói chậm rãi:-Hai người thử đứng gần Tương Tư mộc đi!-Tương Tư mộc? Ở đâu?-Bên kia!Nhìn theo hướng chỉ của lão hành khất, nàng nhìn thấy một cây đại thụ to lớn, rễ bám lan ra cả một vùng rộng.
22 -Ngươi… có… có… có yêu ta không?Câu cuối nàng nói thật lẹ như nuốt vậy. Nàng muốn hắn trả lời lại mong rằng hắn không nghe được nàng hỏi gì, tâm tính thật là kì lạ! Hắn nhìn nàng, không vui không buồn, chậm rãi tiến tới.
23 Buổi sáng thật đẹp, nàng đang dạo quanh hồ sen thì Tiêu Nhi chạy vào hớt hải nói:-Tiểu thư, tiểu thư người nghe tin gì chưa?Nàng nhíu mày. -Tin gì?-Hoàng thượng cho các cung phi xuất cung hết rồi, sao lại như vậy được chứ?Nàng giật mình, không lẽ là vì hôm qua nàng nói thế với hắn? Vừa lúc ấy.
24 Mùa xuân hồng sắc hoa đào, nhiều đôi lứa bên nhau sánh bước. Mùa xuân năm nay đã có một lương duyên phát khởi. -Lão là ai vậy? -Ta là lão hành khất! Đứa bé trai khôi ngô ăn mặc sang trọng đang dừng lại trước chiếc nón rách tơi của một lão ăn mày.
25 -Hoàng hậu, nô tì chuẩn bị quần áo cho người nhé? Thiên Triều đang ngồi cạnh hồ sen nét mặt không vui quay đầu lại: -Tiêu Nhi, ta đã nói rồi xưng hô như trước đi! Tiêu Nhi thè lưỡi giọng tỏ ý hờn trách: -Tiểu thư à trước khác, giờ khác! Tiểu thư có phu quân rồi lại đăng phong hoàng hậu đâu thể xưng như trước được nữa! Thiên Triều khẽ thở dài.