21 Pampelonne tên một bãi biển thơ mộng ở Pháp.
Sau khi rời du thuyền, anh liền đưa cô đến một khách sạn nằm trên Pampelonne.
"Này. . . sao không ở bên kia, mà lại chuyển khách sạn" cô ngồi trên xe, xoay lui xoay tới cằn nhằn.
22 Bây giờ là ban đêm, đáng lẽ ra sẽ đi vào buổi ngày để tắm biển, ấy vậy mà có người nào đó lại không cho cô đi, nói cái gì mà ra nắng sẽ đen da, nói cái gì mà không muốn em cảm nắng.
23 Ở một căn phòng khác.
Một cô gái đang ngồi trên bàn làm việc, khuôn mặt rất nghiêm túc nhìn châm châm vào sấp tài liệu đang cầm trên tay.
Đối diện với cô ta là một người trai trẻ, đang tỉ mỉ báo cáo lại kết quả.
24 Hôm nay, cô và anh không có dự định đi đâu cả, chắc là trốn trong khách sạn nữa rồi.
Vừa ngủ dậy, anh ngồi nữa thân trên giường chờ cô làm vệ sinh.
25 Tối đến, cô mặc trên người một chiếc váy cup ngực đuôi cá mà đen. Dáng người chuẩn người mẫu, lại thêm làn da trắng hồng của cô, khi mặc chiếc váy màu đen càng trở nên quyến rũ, lại yêu kiều duyên dáng.
26 Buổi tiệc này quả nhiên là lớn, nhìn đâu cũng thấy mấy ông tai to bụng bự bên cạnh còn kẹp thêm một em xinh tươi.
Chậc chậc. . . hảo hảo thú vị!
Cô ngồi cạnh anh trong một góc tối, cứ đảo mắt nhìn tứ phía rồi lại gật gù một mình.
27 (Chương này có H nhé, ai trong sáng thì không nên đọc)
Ôm cô ra khỏi buổi tiệc, phải khó khăn lắm anh mới an toàn mang cô đi. Cái con người kia uống say vào liền trở nên quái đảng.
28 Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, cả người đau nhức, mệt mỏi đến lạ thường.
Hôm qua cô đã làm gì nhỉ, sao bây giờ lại khó chịu đến vậy. . . đặc biệt là chổ ấy.
29 "Bà xã, sắp tới đây anh sẽ hơi bận, em ở nhà một mình có buồn chán thì cứ ra ngoài chơi hoặc về nhà mẹ cho đỡ buồn chán, biết chưa"
Anh nằm ôm cô vào lòng, như một người bố đang dặn dò con gái của mình.
30 "Xin lỗi. . . tôi đến trễ"
Cô chạy ù vào bên trong phòng nhân sự, môi hôi thì nhễ nhãi, hơi thở của cô giờ được so sánh ngang tầm với "trâu đực".
"Tên khốn nạn, đã trễ rồi còn lôi kéo cô đi ăn đi uống, hắn là đang cố ý đây mà, hừ hừ.
31 Kể từ ngày cô và anh bắt đầu đi làm thì thời gian của cả hai ở bên nhau đã giảm. Tỉ lệ chọc phá và gây chuyện của hai người đã giảm đến đáng kể.
"Tối nay nhớ về sớm, đi dự tiệc với anh đấy"
Anh đưa tay chỉnh lại cà vạt, rồi lại liếc mắt về phía bàn trang điểm.
32 Bước ra khỏi phòng của ông sếp kia, não cô bắt đầu hoạt động ở tần suất cao nhất.
"Bây giờ phải gọi điện thoại cho anh ta để nói chuyện sao. . . chẳng lẻ lại nói "alo tối nay tôi bận đi dự tiệc với anh họ anh nên không đi với anh được" không không.
33 Sau khi tắt điện thoại, cô thở phào một cái, cả người như trút bỏ được gánh nặng vậy thoải mái hết sức. Lắc đầu một cái rồi lại cúi đầu vào làm việc với đóng giấy tờ đang chất đóng trên bàn.
34 "Về nhà em chết với anh"
Sau khi nhẹ nhàng tuyên bố cái kết ngọt ngào vào tai cô, anh liền ngang nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô trước mặt mọi người.
35 Bạch Mỹ Chi sau khi thấy anh và cô đã rời đi thì cũng tức giận bỏ về.
Đúng là con người, lúc nào cũng bị tình yêu làm cho mờ mắt. Bạch Mỹ Chi lúc trước trên thương trường là một phụ nữ sắc sảo, thông minh, đàn ông hay phụ nữ đều phải nể phục cô ta.
36 Sáng hôm sau.
Cô đi làm từ sớm, hôm nay cô trốn được anh nên liền bắt xe bus để đi, cũng lâu rồi chưa đi xe bus lại.
Vừa xuống trước cổng công ty, một chiếc xe lao thẳng về phía cô, lại dừng trước mặt cô.
37 Khi nghe chưa hết lời của trợ lý báo cáo. Anh liền đứng bật dậy, cả người lạnh dần, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng bất an.
"Điều tra về vị trí của cô ấy cho tôi"
"À.
38 Bây giờ trời đã tối đen, những tiếng côn trùng vang lên khắp trời.
"Lão đại, phía trước chính là khu nhà hoang mà chị dâu bị bắt cóc. . . , theo như em đã điều tra qua.
39 .
Người của anh bao vây tứ phía, nhận được lệnh của anh thì tất cả lập tức hành động.
Những tiếng nổ súng bắt đầu vang lên khắp nơi.
Anh lạnh lùng lên tiếng, những viên đạn từ khẩu súng trên tay anh liên tục được bắn ra, phải nhanh chóng tìm được cô, anh có cảm giác không ổn.
40 Chiếc xe đẩy cấp cứu chạy dọc theo hành lang bệnh viện.
Máu từ miệng vết thương vẫn không ngừng chảy ra, cho dù đã được các y tá xử lý.
Khuôn mặt cô tái nhợt, dường như đã không còn chút máu nào trong người.