Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đặc Thù Không Gian Chương 46: Girls On The War- Mỹ Nữ Trong Chiến Tranh. (1 2)

Chương trước: Chương 45: Vạn Kiếm Quyết, Quỷ Ảnh Bộ.



Đặc Thù Không Gian

Tác giả: Xích Tuyết

-- o --

Quyển 4

Chương 46: Girls on the war- Mỹ nữ trong chiến tranh. (1 2)

Dịch Biên: nxhaibk

Nguồn: 2T

- “Ân --!” Dọc theo đường đi. Đường Hương Hương bụng đã sớm reo lên rùi. Có cái gì ăn tự nhiên là chuyện tốt. (để anh Vũ cho em được no bụng suốt 9 tháng lun nè ^^)

Đường Hương Hương trả lời một tiếng. Hai người lập tức nhìn quanh bốn phía tìm kiếm một chỗ kín đáo để ẩn thân.

-“Tiểu sư muội. Muội đi nhặt một vài thanh củi đốt. Ta đi chuẩn bị món ăn thôn quê. Chúng ta ngay tại chỗ nấu cơm dã ngoại nha, Cứ ở đây ăn no, dưỡng sức, phục hồi đủ tinh thần rồi chúng ta lại hăng hái rời khỏi Vô Tình Phong này.” Long Vũ nói.

-“Ân --!” Đường Hương Hương nhu thuận gật đầu. Lập tức liền rút ra Bích Thủy pháp kiếm đi chặt củi.

Hoàn cảnh này nếu bị Thiên Cơ đạo nhân nhìn thấy(ông sư tổ Huyền Môn đó các ae) - Tám phần mười sẽ tức chết. Nghĩ coi Bích Thủy kiếm tại thế giới thật là thanh kiếm đứng vào top hàng khủng, lẽ ra là vũ khí diệt trừ yêu ma cực kì lợi hại. Thế mà hôm nay lại bị dùng để đốn củi. Thật sự là phí của trời.

Đường Hương Hương đốn củi. Long Vũ săn thú. Chỉ là dùng chút sức. Đống củi cũng đã được đốt lên, bốc lên trận trận khói nhẹ. Đường Hương Hương ngồi ở bên cạnh đống lửa vừa nhìn Long Vũ đang dùng một nhánh cây thô to, cứng nhất xiên vào con thỏ hoang vứa mới tóm được. Cầm Xiên thịt đặt lên trên ngọn lửa bắt đầu nướng. Thịt thỏ dần dần biến thành màu vàng ruộm mà một mảng dầu trơn cũng ngưng tụ thành giọt rớt xuống đống củi phát ra tiếng vang xèo xèo.

Rất nhanh mùi thơm liền tỏa ra bốn phía.

Đường Hương Hương không nhịn được nuốt nước miếng một cái ( mẹ kíp, anh cũng đang nhỏ hết dãi ra cả bàn phím đây, chạy ra làm vài cái cánh gà nướng đã, chẹp…chẹp ).

Xem bộ dáng kia sợ là đói bụng lắm rồi, bất quá nàng thủy chung cũng không có mở miệng với Long Vũ. Long Vũ thì cẩn thận xem xét miếng thịt, không để bị cháy. Thỉnh thoảng nhấm nháp chút thịt thỏ để thử. Oài, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là Long Vũ cũng không có mang theo đồ gia vị bên người a. (bao nhiều lần rồi mà vẫn thế, thằng ngu này, lâu ngày không ăn muối iot coi chừng đần độn đó )

Động vật thế giới thật so ra kém Huyền cảnh ma thú. Không có đồ gia vị thì không được .

-“Cho Ngươi nè --!”-Đột nhiên, Đường Hương Hương đưa ra một cái bình nhỏ bằng hai đầu ngón tay, Long Vũ tự nhiên đưa tay nhận lấy, nhìn kỹ hóa ra là muối tinh cùng các đồ gia vị.

-“Tiểu sư muội, tốt quá?”-- Long Vũ ha hả cười. Cực kỳ thuần thục mở cái bình nhỏ ra rải muối tinh cùng đồ gia vị lên, sau đó tiếp tục quay tay (quay thít đó mấy cha ^^ )

Đường Hương Hương thản nhiên nói:

-“ta vào núi chuẩn bị trước .....”

-“Nga --!”

Long Vũ thản nhiên trả lời một tiếng. Lập tức mà bắt đầu chuyên tâm nhiệm vụ chính. Qua thời gian ước chừng đã đủ. Long Vũ rút ra để sát vào ngắm nghía. Sắc mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nói:

-“Tốt lắm. Bây giờ có thể ăn rồi......”

Đường Hương Hương ở một bên sớm đã chờ không được, tính kiên nhẫn không lớn a. Không biết là đói bụng hay là Long Vũ kỹ thuật cao siêu. Tóm lại, mùi thơm bay ra nhẹ nhàng, thật sự là món ngon trên đời.

“Tiểu sư muội. Đói lắm chưa?” Long Vũ đem thịt thỏ từ ngọn lửa bắt đầu gỡ ra. Vừa cười vừa nói:

-“Phần muội là nửa con phía dưới này . Nơi này thịt rất ngon.” ( ý nó là em đùi phao câu, anh ức với cổ cánh. kaka cho em nó ăn đùi là bít ùi, ăn gì bổ nấy - *** cái thằng thiệt khôn hết cỡ )

Đường Hương Hương ứng phó một tiếng. Lập tức liền thò tay qua còn có chút vội vàng, nhưng lại quên thịt thỏ vừa mới lấy ra còn đang nóng. Bàn tay nhỏ bé của Đường Hương Hương bị đau liền kêu lên một tiếng. Vội vàng liền rụt trở về, hóa ra là bị bỏng. Long Vũ mỉm cười, một tay cầm nhánh cây, một tay cẩn thận đưa xuống xiên vào chân sau con thỏ rồi đưa cho Đường Hương Hương. Cười nói:

-“Của muội nè. Ăn đi......”

Đường Hương Hương cẩn thận tiếp nhận thịt thỏ. Quay đầu đi, đưa lưng lại với Long Vũ, lúc này mới ăn .

Long Vũ lặng đi một chút. Bất quá cũng không để ý nữa. Mình cũng sớm đói gần chết rồi a. Cầm một nhánh cây khác chọc vào miếng thịt rồi cũng bắt đầu cắn một miếng lớn.

Ăn đươc một nửa, hắn bỗng nhiên nhìn thấy Đường Hương Hương xoay người lại nhìn hắn. Trong tay miếng thịt thỏ chỉ còn sót lại cái cùi xương. Khóe miệng dính mỡ bóng nhẫy .

-“Muội ăn xong rồi?” Long Vũ hơi kinh hãi.(bác nào cứ quen em thế này đi là hiểu )

-“Ân --!” Đường Hương Hương trên mặt có chút đỏ ửng. Từ xa xa thổi tới một luồng gió núi, nhẹ nhàng lướt trên mái tóc dài mềm mại của nàng. Hơi lảng bộ mặt xấu hổ. Xem ra nàng thật đói bụng lắm. Nếu không, một cô gái sao lại có thể ăn nhanh như vậy được.

“Không sao, của huynh vẫn còn, chia cho muội ít nữa nha?” Long Vũ vội vàng đem chân trước con thỏ xé rách xuống rồi đưa tới. Đường Hương Hương không nói gì nhiều liền đưa cả hai tay ra nhận luôn.

Mà lúc này nàng lại quên xoay người. Làm cho Long Vũ được chiêm ngưỡng khuôn mặt đang ăn rất mang phong cách của Trư Bát Giới. Quả nhiên là hiếm thấy.

“Ngươi xem cái gì mà xem?” Tựa hồ là nhận ra ánh mắt Long Vũ, Đường Hương Hương khẽ ngẩng đầu, cáu một tiếng. Khuôn mặt lại mang vẻ thản nhiên ngượng ngùng, phong tình vạn chủng. Dĩ nhiên Long Vũ lại có chút ngây dại.

“Huynh xem mỹ nữ nà --!” Long Vũ cợt nhả nói. Uầy, gương mặt kia tựa hồ càng thêm ửng đỏ.

Dừng lại có một chút, Đường Hương Hương lại tiếp tục quay lưng lại ăn thịt thỏ. Vốn dĩ nàng luôn luôn nhã nhặn. Hôm nay gặp hoàn cảnh như vầy tựa hồ cũng không để ý nhiều như vậy .

-“Còn muốn nữa àh?” -thấy Đường Hương Hương quay mặt lại, đoán rằng nàng cũng đã ăn hết chỗ thịt kia rồi, Long Vũ dứt khoát đem cái chân thỏ còn lại đưa cho nàng.

Đường Hương Hương hỏi:

-“Ngươi không đói bụng sao? Lại đưa hết cho ta như vậy?”

-“Huynh không đói bụng...... Hơn nữa, ăn nốt cái này có sao?” Long Vũ chỉ chỉ vào cái chân. Trên thực tế, bốn chân thỏ nàng ăn ba cái rùi, ăn luôn cái này cho nó đủ bộ hộp số lun.

-“Nga --!”

Nhẹ giọng một câu. Đường Hương Hương ánh mắt đột nhiên liền trở nên ôn nhu . Trên mặt lại có chút nói không nên lời, mềm mại đáng yêu, lại dễ thương. Mang theo một chút thản nhiên, nàng mỉm cười nói:

-“Cám ơn.”

Ăn hết cả một con thỏ, hai người xem như ăn đủ rồi .

Bất quá muốn khôi phục tinh thần thì lại còn phải cần một thời gian ngắn nữa.

-“Chủ nhân. Không bằng các ngươi nghỉ ngơi một hồi đi. Phương viên trăm dặm quanh đây cũng không nhận thấy hơi thở của Hắc Minh. Ta cho rằng Bạch Mi đạo nhân đã chế trụ được Hắc Minh .” La Lâm phát ra đề nghị.

- “Được rồi. Ngươi phụ trách cảnh giới.” Long Vũ phân phó.

Theo sau, Đường Hương Hương thật có chút mệt nhọc. Nàng chỉ chỉ phía trước một khối tảng đá to nói:

-“Chúng ta dựa lưng vào nhau. Như vậy có thể phòng ngự tốt hơn.”

Gật đầu. Long Vũ làm theo đề nghị của tiểu sư muội. Hai người liền lưng tựa lưng ngồi xuống nhắm mắt lại vứt bỏ tạp niệm. Bắt đầu ngủ.

Lát sau. Xem hai người thần sắc hẳn như là đã ngủ say. Đột nhiên, Đường Hương Hương giật mình. Tay phải của nàng vô thức duỗi ra ôm lấy cánh tay Long Vũ.

Thời khắc này, khuôn mặt nàng thật là yên bình.

Gió núi thổi qua, nhẹ nhàng mơn man trên khuôn mặt hai người trẻ tuổi.

Một khung cảnh còn tuyệt vời hơn tranh vẽ.

Một nơi khác…

Hàn Duyệt tìm khắp không thấy Long Vũ, cũng tìm không được Tuyết Cơ đã cảm thấy nóng lòng. Dứt khoát liền thông qua mấy thủ đoạn tìm được nhà Long Vũ trong.

Mà lúc này. Trong nhà Long Vũ chỉ có Mã Hiểu Mai.

Mã Hiểu Mai cũng giống Hàn Duyệt đều có chút phiền não. Mấy ngày nay, nàng cũng đã tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Long Vũ. Cho dù đã hỏi cả Huyền Môn đệ tử mà cũng không ai biết.

-“Long Vũ chết tiệt, Long Vũ thối, tốt xấu gì người ta cũng là bạn gái của ngươi, ngươi rời nhà, cũng không nói với ta một tiếng……...” Mã Hiểu Mai chỉ còn biết ôm cái gối bự, tạm thời cho nó trở thành Long Vũ. Trái một quyền, phải một quyền đấm đánh không ngừng.

Đang lúc này. Ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa.

Mã Hiểu Mai cơ hồ bật dậy từ trên ghế salon nhảy ra . Nàng mong rằng là Long Vũ cùng Tuyết Cơ đã trở về. Hết sức phấn khởi đi mở cửa.

Cửa mở ra. Nàng nhìn người tới mặc một bộ đồ vàng nhạt biểu hiện nghề nghiệp của nữ tử. Nhìn kỹ lại, hóa ra là người quen của Long Vũ – cô nàng Hàn Duyệt.

“Hàn lão sư. Sao ngươi lại tới đây?”Mã Hiểu Mai hơi kinh hãi.

“Mã bạn học. Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Hàn duyệt tựa hồ cũng có chút giật mình:“Chẳng lẽ ta tìm lầm chỗ, nơi này không phải phòng ở Long Vũ sao?”

“Đúng vậy --!” Mã Hiểu Mai không hề làm bộ rành rọt nói:

-“Ta là bạn gái Tiểu Vũ. Ta tự nhiên phải ở chỗ này......”

-“Các ngươi không kết hôn sao?” Hàn duyệt nói:

-“Bây giờ thanh niên trẻ tuổi thật sự là lớn mật a. Mới bao nhiêu tuổi không thể ngờ lại là đi học lại cùng người ta ở chung.......”

-“Được rồi. Ngươi không có ý định mời ta đi vào sao?” .

-“Tiểu Vũ không có ở đây --!” Cũng không biết tại sao, Mã Hiểu Mai lại cảm giác được ở thần sắc Hàn Duyệt tồn tại một tia địch ý. Cái gọi là “lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”(người tốt thì không đến, đã đến thì không tốt lành gì), Mã Hiểu Mai tự nhiên sẽ không chịu yếu thế.

-“Ta muốn vào xem --!” Vừa nói, không đợi Mã Hiểu Mai nói gì nữa. Hàn Duyệt cũng đã lắc mình đi vào. Sau khi cẩn thận đánh giá một phen. Hàn duyệt nói:

-“Tiểu Vũ đi đâu ? Ngươi đã là bạn gái của hắn, vậy ngươi nên biết hắn đi đâu chứ?.”

-“Xin lỗi. Ta không biết --!”- Lời này đúng là nói thật.

-“Mấy ngày nay vì việc này ta cung rất phiền….”

-“Ngay cả mình bạn trai đi đâu cũng không biết. Ngươi đúng là một cô gái thất bại”. Hàn Duyệt thâm ý nói:

“Muốn làm bạn gái Tiểu Vũ. Ta cảm giác được ngươi hẳn là càng cần có thêm ôn nhu”

- “Đây là chuyện tình của ta. Không cần ngươi quan tâm.” Mã Hiểu Mai nói:

-“Hàn lão sư. Nơi này không phải trường học. Ta cũng không phải đệ tử của ngươi, ngươi không quyền lợi ở chỗ này giáo huấn ta.”

Hàn duyệt thấy sắc mặt Mã Hiểu Mai khó coi, không khỏi trừng mắt nhìn. Cười nói:

-“Làm sao vậy? Ngươi tức giận......”

Mã Hiểu Mai hừ nói:

“Ta việc gì phải tức giận. Hàn lão sư, trong trường học có tin đồn hai ngươi có quan hệ mập mờ, Không phải là thật sao?”

Hàn duyệt nín cười nói:

-“Không phải đâu? Chẳng lẽ ngươi tin? Như thế nào? Có phải là ghen hay không?”

Hàn duyệt vừa mới nói xong cũng cất tiếng cười to. Không chút nào câu thúc, không chút nào làm bộ:

“Mã bạn học. chỉ là đồn thổi thôi mà.......”

Hàn duyệt thôi cười ngồi trở lại ghế salon, ra vẻ thâm ý liếc mắt nhìn Mã Hiểu Mai một cái nói:

-“Mã bạn học. Ta đến là muốn biết Tiểu Vũ bây giờ ở chỗ nào. Ngoài chuyện này ra, ta thật sự là không có thời gian đi để ý tới mấy chuyện lặt vặt khác.”

Hàn Duyệt nhăn nhăn cái mũi xinh, sờ sờ trán suy nghĩ một chút. Sau đó mắt ngọc lóe lên. Giảo hoạt nói:

-“Ngươi không phải là bạn gái thật của Tiểu Vũ? Ta xem ngươi với Tiểu Vũ quan hệ trong đó chỉ là trên danh nghĩa?”

-“Ai cần ngươi lo. Chúng ta trong lúc đó cũng rất tốt”.

Hàn duyệt đối nàng cười mà như không cười nói:

--“Ha hả. Ta xem không hẳn vậy. Nếu không, Ngươi tại sao ngay cả bạn trai mình đi chỗ nào cũng không biết.”

Mã Hiểu Mai nhẹ nhàng nhíu nhíu mày nói:

-“Hàn lão sư. Ta biết ngươi khiêu khích ta. Nhưng ta phải nói cho cô biết. Chỗ này của ta, mời ngươi trở về đi......”

Hàn Duyệt đứng thẳng lên, nhìn thoáng qua Mã Hiểu Mai nói:

-“Ta tin tưởng ngươi. Bởi vì ta biết Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết là mình đi đến nơi nào......”

“Hừ --!”

Mã Hiểu Mai nói:

“Ngươi chẳng phải cung không biết sao, có khác gì ta?”

Hàn duyệt gật đầu. Nói:

“Ta không biết. Nhưng ta không phải là bạn gái hắn.”

Mã Hiểu Mai bực mình nhíu nhíu mày, có chút buồn bực nói:

-“Điều này có thể trách ta sao? Phải trách hắn không có tý phong độ đàn ông con trai gì hết.......”

Hàn Duyệt khẽ cười một tiếng nói:

-“Mã bạn học. Các ngươi trong đó đích xác có chút ý tứ...... Quên đi. Nếu Tiểu Vũ không có ở đây, ngươi cũng không cách nào cho ta biết tin tức hữu dụng. Bất quá ta phải nhờ ngươi một việc, nếu như Tiểu Vũ đã trở về nhờ ngươi nhớ báo lại cho ta biết một tiếng a. Đây là card visit của ta”

Hàn Duyệt cung không có đưa qua đi mà là nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

Nhìn bóng lưng Hàn Duyệt, chân mày Mã Hiểu Mai lần nữa nhăn lại. Nàng trong lòng âm thầm suy nghĩ. “vậy cái cảnh Hàn sư phụ cùng Tiểu Vũ trong lúc đó rốt cuộc là ntn?

Chẳng lẽ nàng cũng thích Long Vũ?

Tâm niệm điều này, Mã Hiểu Mai trong lòng có chút xúc động.

Tại nơi khác…..

Ở Vô Tình Phong đánh nhau một trận, hiện tại trong lòng Hắc Minh có chút cô đơn. Tính tình trở nên dị thường. Thông qua một ít thủ đoạn đặc thù, hắn lần nữa về tới Huyền cảnh.

Hắc Minh chính tà lẫn lộn, hắn muốn tự do hành tẩu. Đồng thời tại Huyền Linh thiên tự xây dựng sào huyệt cho chính mình.

Lần trước Hắc minh cùng hội trưởng bá vương của Cửu Đỉnh đạt thành hiệp nghị, hơn nữa còn nhậm chức hội trưởng danh dự của Cửu Đỉnh hội, giờ trong tay cũng đã có hơn trăm tên thủ hạ.

Hắc Minh tựa hồ rất đam mê quyền lực, nhìn mấy trăm thuộc hạ, tâm tình của hắn dần dần tốt lên .

Hôm nay hắn ý định buông lỏng tâm tình, thuận tiện sắp xếp một chút ý định sau này. Đối với Long Vũ hắn không có ý định buông tha, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, hắn giấu kín Ngũ Phương Thiên trên người.

Vì thế, Long Vũ trăm phần trăm là phải truy sát, đoạt bảo.

Đang khi nói chuyện, hắn đồng thời cởi áo choàng tiến nhập vào ôn tuyền (suối nước nóng). Lúc này, một bóng người màu đen từ trên đỉnh một ngọn núi nhỏ phía bên trái nhanh chóng bay xuống. Thân hình trên không trung liên tục xoay vòng ba cái đã đáp xuống trước Hắc Minh.

Sắc mặt Hắc Minh lập tức trở nên lạnh như băng, nhìn bóng người trước mắt hỏi:

-“Chuyện gì vội vàng như thế? Ngươi không muốn sống ư? Trước ta cho ngươi biết, nếu không phải là chuyện gì đại sự, tuyệt đối không được tới quấy nhiễu ta.”

Người tới vóc người khôi ngô cao lớn, trong đôi mắt tinh quang lóe ra. Vừa nhìn là biết ngay cũng thuộc hàng phi thường. chỉ là Khi hắn nghe Hắc Minh hỏi liền vội vàng khom người xuống hành lễ. Thần sắc thậm chí có chút sợ hãi. Sau khi hành lễ, hắn trầm thấp hồi bẩm:

-“Chủ nhân! Có người thỉnh giáo......”

Hắc minh chân mày có chút động:

-“Kỳ quái! Ta tại thế giới này (thế giới ảo-Huyền cảnh, không phải ở thế giới thực) có rất ít bằng hữa, người ở Cửu Đỉnh hội ta cũng đâu có giao tiếp nhiều?”.

Người kia khóe miệng hé ra một nụ cười tươi, nhẹ giọng nói:

-“Chủ nhân. Người đến là mỹ nữ......”

Hắc Minh nhìn người nọ trên mặt thần sắc không chút thay đổi, vẫn thực bình thản hỏi hắn:

-“Mềm mại. Ngươi có thể nhìn ra thân phận cùng lai lịch nàng ta không?”(không có nguyên văn nên mình không tìm được từ nào thích hợp- ý nó nói thằng đến là bê đê)

Bị gọi là mềm mại nam nhân nhíu mày thấp giọng nói:

-“Thuộc hạ không nhận ra......”

Hắc minh kinh ngạc nói:“

-đến ngươi cũng không thể nhìn ra lai lịch, có thể thấy được có chút môn đạo.”

Mềm mại trầm giọng nói:

-“Chủ nhân. Người ra xem có nhận ra không?.......”

Hắc minh trên mặt lộ ra một tia thần sắc lãnh khốc, lạnh lùng nói:

“Trước hết để cho nàng ta chờ đi, để ta ngâm mình xong đã.......”

Mềm mại khom người, cực kì nghiêm túc đáp:

“Chủ nhân. Ta hiểu rồi” –

Một bóng người từ đàng xa trong rừng cây xuất hiện, mái tóc tung bay đang tiến lại đây. Xa xa, chỉ nghe đến một âm thanh của nữ tử vang lại:

-“Chủ nhân. Hồ Hồng cầu kiến......”

Hắc minh nhíu chân mày, một tầng thản hắc khí tự nhiên toát ra bao phủ toàn thân. Sắc mặt có chút âm trầm, đáng sợ:

-“Hồ Hồng. Ngươi còn có mặt mũi trở về gặp ta.......”

Hắc minh rít gào nói:

“Ngươi đúng là vô dụng! không hoàn thành nhiệm vụ, ta đã không truy cứu chức trách của ngươi thì thôi, không ngờ ngươi lại còn dám vác mặt tới đây gặp ta...... Quyển trục không gian trận pháp cuối cùng cũng dùng nốt, sau này nếu có sự tình cực kì nguy hiểm, ngươi làm sao có thể trở về…?

Vừa nói, Hắc Minh liền dương tay đánh ra một đạo sấm sét. Cực nhanh phóng tới Hồ Hồng. Hồ Hồng thất kinh nhưng tuyệt nhiên không dám né tránh.

“Oanh --!” -một tiếng!

Hồ hồng bị tia sét giáng trúng, gương mặt vốn dĩ rất thanh tú giờ phút này đã trở nên cháy đen. Bất quá nàng cũng không có bị tổn thương gì thật sư.

Mắt thấy Hồ Hồng không có tránh né, hỏa khí của Hắc Minh tựa hồ cũng hơi hơi giảm, Nhìn Hồ Hồng đang chật vật bò dưới đất nói:

-“Hồ hồng. Ngươi làm việc ...... Tại sao lâu như vậy sao một chút hiệu quả cũng không có.......?

________________________________________

Hồ Hồng trong lòng từng đợt rét run. Tại thế giới thật, trong khoảng thời gian này, nàng tựa hồ đã hình thành thói quen phát hỏa, hành hạ với người khác, cảm thấy bản thân thật sự cao cao tại thượng. Nhưng hôm nay, nàng lại giống một con chó bị người tùy ý mạt sát. Chỉ là đối mặt trước tình thế này, nàng phải tỏ ra tư thế cung khiêm đến cùng .

Nàng nghiêng người đứng lên, vô cùng cung kính hướng phía Hắc Minh hành lễ nói:

-“Là do Hồ Hồng vô dụng, xin chủ nhân thứ lỗi. Nhưng Hồ Hồng đích xác là có chút khó xử, tên Long Vũ kia quả nhiên là lợi hại, huống hồ Huyền môn ở Thế giới thật cũng không phải dễ chọc ......”

Hắc minh gắt gao địa nhìn chằm chằm hồ hồng hỏi:

-“Vậy ngươi là có ý gì......”

Hồ hồng trên mặt đã khôi phục chút bình tĩnh:

-“Chủ nhân. Hồ hồng không có ý tứ gì khác, chỉ là hy vọng người cho ta được sống, thêm chút thời gian Hồ Hồng tin tưởng sẽ làm tốt chuyện này.”

-“Đồ hỗn trướng--!” Hắc minh cả giận nói:

“Hồ Hồng, lá gan ngươi cũng lớn lắm. Ngươi tại Thế giới thật mới lưu lại không bao lâu, không thể ngờ lại là cũng học xong món cò kè mặc cả......”

Cố mạnh mẽ, lấy hết dũng khí hướng về phía chủ nhân đang tràn ngập sát khí Hồ Hồng lấy gan nói:

-“Chủ nhân nếu như người muốn trách phạt xin cứ tùy ý, Hồ Hồng không có nửa điểm oán hận…..”

Sát khí mạnh mẽ trong mắt Hắc Minh thu nhỏ lại. Khuôn mặt lười biếng, giọng khàn khàn nói:

-“Hồ Hồng, coi như ngươi thức thời, biết cách ăn nói. Như vậy đi, ta cho ngươi thêm một ít thời gian. Bất quá ngươi cần phải nhớ kỹ, kiên nhẫn của ta là có hạn, Lần tới nếu còn như vậy….Hừ! Ta tuyệt đối sẽ không nương tay như vừa rồi đâu!”

-“Nhớ kỹ, tên Long Vũ kia trên người nhất định có Ngũ Phương Thiên. Ngươi phải mang nó đến cho ta.” -Hắc minh nói.

-“Thuộc hạ đã rõ --!” Hồ hồng quỳ xuống trả lời..

Hắc minh hài lòng gật đầu, từ trong tay áo xuất ra hai đồ vật bộ dáng gì đó. Ném qua nói:

-“Cho ngươi! đây là hai quyển trục không gian pháp trận. Chờ ngươi khi ngươi lấy được Ngũ Phương Thiên hãy lại dùng nó tiến vào huyền cảnh. Nhớ kỹ, nếu không phải là lấy được Ngũ Phương Thiên, ngươi không thể dễ dàng sử dụng Quyển trục không gian. Thứ này trân quý đến nhường nào ngươi biết không? Dùng máu tươi của một ngàn đưa trẻ con mới có thể luyện chế thành công ra một cái như vậy ......hừ”

Long Vũ tỉnh lại, bầu trời đã ập tối. Chỉ sợ ít nhất đã ngủ đến năm sáu giờ rồi. Nhưng Đường Hương Hương vẫn còn chưa tỉnh - một đôi tay nắm chặt cánh tay phải của hắn

Nhìn vào cứ y như một hài tử đang ngủ vậy.(đoạn này chắc tác giả bị lú: lúc nãy nướng thịt, ăn uống trời đang tối. Ngủ 5,6h thì phải sảng bảnh mắt ra rồi ý chứ, thôi kệ, cứ theo sát nội dung nhé, ae đừng thắc mắc )

Long Vũ âm thầm bật cười, tiểu sư muội gần mười sáu tuổi. Nói trắng ra , kỳ thật vẫn còn đang là một nữ hài tử. Trước đó, hắn cũng không biết tiểu sư muội gặp tao ngộ bi như vậy, nhưng hôm nay - xem ra, tiểu sư muội kia bề ngoài tỏ vẻ kiên cường bề nhưng bên trong lại đang cất dấu một khối nội tâm thật yếu ớt.

Long Vũ ánh mắt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nghĩ tới Tuyết Cơ tỷ tỷ, nghĩ tới thúc thúc rồi ghĩ tới từ trước kia đến nay chưa từng gặp mặt cha mẹ.

-“Những ngày qua, ta cùng tiểu sư muội bị nhốt tại Vô Tình Động, không biết là chị Tuyết Cơ đã lo lắng thành bộ dáng gì nữa ? Còn có cả Mã Hiểu Mai kia nữa, không biết có thể hay không cũng lo lắng cho mình a?”

Ngay khi đang trầm tư, Long Vũ không để ý đến, ở bên cạnh - một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chăm chú vào mình.

Một vành trăng tròn tinh lệ chậm rãi nhô cao lên phía trên đầu. Ánh trăng tỏa xuống bốn phía - cảnh vật có thể nhìn thấy rõ ràng.

Long Vũ bỗng cảm giác cánh tay phải mình hơi giật. Nhìn lại, là Đường Hương Hương thức tỉnh, nàng bằng tốc độ nhanh nhất rút hai tay của mình ra, đứng dậy rời đi.

Đi tới dòng suối nhỏ bên cạnh, nàng vun hai tay lại, nhẹ nhàng khoát một làn nước xanh biếc lên khuôn mặt. Cảm giác lành lạnh như thấu vào đáy lòng.

Lúc này, Long Vũ cũng đi tới, ngồi xổm xuống rửa mặt.

Đường Hương Hương dùng tay áo nhẹ nhàng lau bọt nước, nhẹ giọng nói:

-“Rửa mặt một chút, chúng ta liền xuất phát đi, không để Tuyết Cơ sư tôn lo lắng.......”

-“Ân --!” Long Vũ thuận miệng lên tiếng. Lập tức nhìn về phía Đường Hương Hương. Do dự một chút mới nói:

-“Tiểu sư muội, lần này chúng ta cùng nhau đã trải qua sinh tử, tâm tình lại gần nhau hơn, uhhmm….huynh hy vọng chuyện trước kia muội đừng để trong lòng nữa......”. Không đứng dậy, nhưng thân thể phảng phất run lên một chút. Long Vũ cũng không thấy ánh mắt của nàng. Một lát sau. Mới nghe được âm thanh trầm thấp của nàng vang lên:

-“Có một số việc không thể nói buông là sẽ buông được ......”

-“Nga --!”

Long Vũ nghĩ một chút, gật đầu nói:

-“Quên đi, chuyện này huynh cũng không thể miễn cưỡng. Tóm lại, muội cũng nên biết rằng, Huynh cũng không có gì sai.

Đường Hương Hương kinh ngạc địa nhìn bóng ảnh trong suốt, mông lung hiện lên dưới làn nước kia - thật lâu không nói gì.

Long Vũ nói tiếp:

“Nếu muội hận huynh, là do muội không để ý đến đạo lý đúng sai ......”

(*** cái thằng! chơi con nhà người ta xong rồi kêu mình không sai, mặt dày như cái thớt chặt thịt)

Đường Hương Hương bỗng nhiên đứng lên, xoay đầu lại nói:

-“Từ hôm nay trở đi - không cần nhắc lại chuyện kia. Ta sẽ cố gắng quên .......”

Long Vũ trên mặt nhất thời liền hiện ra sắc mặt vui mừng:

-“Như vậy thật là tốt quá......”

Đường Hương Hương khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, lời nói cũng chanh chua lạnh lùng:

-“Long Vũ, sư tôn đã bắt đầu hoài nghi, ta hy vọng ngươi có thể mãi giữ kín chuyện này.( nguyên văn: Động khẩu như chai: miếng kín như cái chai.---ui xời, đến cái kia anh Vũ còn khui ra được, chai bia chai nước ngọt anh bật cái thì sủi bọt ngay đó mà. Hê hê)

-“Ân --!” Long Vũ nghiêm túc trả lời.

Lo liệu thỏa đáng xong hai người lần nữa chạy đi. Đến lúc bình minh, âm thanh La Lâm đột nhiên vang lên trong đầu óc Long Vũ:

-“Chủ nhân. Lộ tuyến không đúng, các ngươi lạc đường!”

Nge thấy nhắc nhở., Long Vũ nhìn kỹ. Sao lại không đúng? Trước mắt là cây tùng lúc trước, còn có dấu vết hắn đã để lại nữa kia. Chẳng lẽ bọn họ lại rơi vào mê trận.

-“Tiểu sư muội, nhìn xem cây tùng kia.” Long Vũ nói.. Nhất thời liền nhìn thấu mánh khóe trong đó nói:

-“Chúng ta lạc đường ...... Chẳng lẽ lại là ảo trận......”.

Loading...

Xem tiếp: Chương 47: Hai Bên Hỗ Trợ Lẫn Nhau, Tu Vi Đột Phá

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Gió Lạnh Đêm Hè

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 34


Cà Phê Đen

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 4



One Way Ticket

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21