21 CHƯƠNG 21
Không biết lúc nào mới có thể gặp lại, con đường biệt ly luôn luôn chia núi cách sông, nhìn không thấy phương hướng đi tới.
Quy Khư nói đi nói lại với chính mình, phải nhớ kỹ mùi hương của người này, phải nhớ kỹ hình dáng của người này, giọng nói của hắn, khuôn mặt của hắn, tất cả của hắn đều không thể quên, bất kể gặp phải điều gì cũng không thể quên.
22 CHƯƠNG 22
“Một canh giờ mà thôi, ngươi nói xem ta có thể làm gì?”
Quy Khư tìm được đôi môi hắn ái mộ, liền hôn xuống.
Người dưới thân do dự trong chốc lát, sau đó là hờ hững, tiếp theo là đáp lại.
23 CHƯƠNG 23
Nhìn bóng dáng Quy Khư chật vật biến mất vào trong bóng đêm, trên gương mặt luôn vô cảm của Song Phi tựa hồ gợn chút ôn nhu.
Cánh cửa phía sau bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vương Tam run lẩy bẩy tới đeo kim hoàn lại cho Song Phi, nhìn cuốn sách trên bàn và ngọc thế dính máu, lắc đầu không nói gì rồi lại run lẩy bẩy đi ra.
24 CHƯƠNG 24
Lúc Song Phi tỉnh lại thì trời đã sáng, Tiết Lăng Phong cũng không biết đã đi đâu, ngủ trên giường rốt cuộc vẫn là khác biệt, ở trên thân cây vĩnh viễn không có khả năng ngủ được lâu như thế.
25 CHƯƠNG 25
Tiết Lăng Phong đi không bao lâu, Vương Tam liền dùng tần suất lắc lư chỉ mình ông có để tiến vào.
“Công tử, ngươi đã về rồi?”
Song Phi gật đầu: “Để ông đợi lâu rồi.
26 CHƯƠNG 26
Tiết Lăng Phong uống rượu tới tận nửa đêm.
Bọn họ càng uống càng say, càng say càng ầm ĩ, thân phận chủ tớ cũng dần dần mơ hồ, một vài vấn đề tạm thời còn bất đồng cũng bị họ gác sang một bên, ba nam nhân cứ như vậy hỉ hả lăn qua lăn lại ở tiểu lương đình tới lúc mặt trăng gần lặn núi tây.
27 CHƯƠNG 27
Tiết Lăng Phong không thể nhịn được nữa mà buông đũa, theo dõi ảnh vệ của y, nhìn hắn xúc một thìa lạc, ăn xong, sau đó nuốt xuống một miếng cơm.
28 CHƯƠNG 28
Vào phòng, Tiết Lăng Phong trực tiếp đẩy người ra cửa sau, “Đi, tắm. ”
Ôn tuyền trong vườn sau phòng chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng ‘ào ào’ khiến người ta mơ màng.
29 CHƯƠNG 29
Tiết Lăng Phong giật mình tỉnh giấc, lúc đó trời còn chưa sáng.
Y bỗng chốc mở mắt trong tia sáng mông mông lung lung, bên trong bắn ra vô số quang mang phẫn hận oán độc.
30 CHƯƠNG 30
Đuốc trên vách hình đường đã đổi ba lần, cuối cùng lão đầu chưởng hình nghiêm trang tuyên bố, mặt trời đã lặn về tây.
“Song Phi, thái dương lạc sơn rồi.
31 CHƯƠNG 31
Ban đêm rất tĩnh, trong rừng cây không có chút thanh âm. Ánh trăng cũng lẳng lặng, chiếu lên đường nhỏ quanh co.
Song Phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiền phương, lại gục đầu xuống, lê bước chân đã mất tri giác chậm rãi đi về phía trước.
32 CHƯƠNG 32
Tiết Lăng Phong lúc thì ngồi ngơ ngác, lúc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mười năm rồi, những hồi ức lẻ tẻ trước khi mất trí nhớ xuyên qua thời gian phủ đầy bụi bặm, tuy chưa bao giờ rõ ràng, nhưng không mờ nhạt đi chút nào; sau đó, y lại chậm rãi cầm lấy dược bình, mờ mịt đổ thuốc lên trên miệng viết thương của Song Phi.
33 CHƯƠNG 33
“Không nên làm ướt, hiểu chưa?”
Tiết Lăng Phong ngước mắt nhìn Song Phi một chút, loại thuốc này gặp nước sẽ mất tác dụng giảm đau.
“Rõ rồi, chủ nhân.
34 CHƯƠNG 34
Bàn Long sơn trang có rất nhiều cách vơ vét của cải, liên quan đến rất nhiều con đường. Lớn thì có những tiền trang, tửu loại, thuyền đội nổi tiếng vùng Trung Nguyên, nhỏ thì có củi gạo dầu muối hàng ngày, chỉ cần có nơi buôn bán, hầu như đều có bóng dáng nó chen chân vào.
35 CHƯƠNG 35
Ngày qua chính ngọ.
Mã xa đã ra khỏi phạm vi thế lực của Bàn Long sơn trang từ lâu, rất nhanh sẽ tới thành trấn gần nhất.
Dọc theo đường đi, bóng cây dập dờn, ở trên đường cái giữa rừng, thường thường có thể gặp được người đốn củi.
36 CHƯƠNG 36
Gian phòng của Song Phi, cách vị trí của hai cánh cửa, chính là nơi Tiết Lăng Phong ở.
Màn đêm đã bao phủ toàn bộ thành trấn, hoa đăng sơ thượng, từng điểm ánh nến với đèn ***g như sao trời, lục tục sáng lên.
37 CHƯƠNG 37
Dựa theo kế hoạch đã định, thời gian bọn họ tiếp tục lên đường hẳn là ở buổi chiều ngày thứ hai.
Xa phu đã sớm chuẩn bị tốt mã xa, dắt tới chờ ở cửa tửu quán.
38 CHƯƠNG 38
“Ngươi đang làm gì?”
Một thanh âm lạnh như băng, bỗng nhiên vang lên phía sau, thì dù là ai cũng sợ tới nhảy dựng lên.
Song Phi vội quay đầu lại, không biết Tiết Lăng Phong đã bước tới đằng sau hắn từ bao giờ, đang từ trên cao nhìn xuống, mà vấn đề y hỏi lại vô nghĩa như thế, nhóm lửa làm cơm, lẽ nào không nhìn rõ sao?
“Chủ nhân.
39 CHƯƠNG 39
“Chuyện ta thấy khổ sở nhất, chính là nương tử của ta rời bỏ ta. ”
Tiết Lăng Phong cúi đầu nhìn đống lửa, thanh âm không lớn, thật vất vả một lần thổ lộ tiếng lòng, càng như là nói cho chính mình.
40 CHƯƠNG 40
Bảy ngày sau, thành quan Tô Châu đã gần trong gang tấc.
Buổi trưa, đoàn người dừng chân tại điểm cuối cùng là một trà lâu cách thành quan chừng mười dặm.