21 Một hương vị khác của tình yêu.
Niềm vui mất đi rồi lại có được đúng là khó lòng tả xiết.
Anh chỉ có thể dùng cơ thể của mình để cảm nhận sự tồn tại của đối phương, cảm nhận sự gắn kết bền chắc tuyệt đối giữa hai người.
22 Cái bẫy được chuẩn bị tỉ mỉ.
Gordon nói: “Một tách hồng trà, cảm ơn. ”
Ansbach đáp: “Không có. ”
Gordon lấy khăn tay từ túi áo từ từ thấm sạch nước trên bàn trà rồi đưa lên mũi ngửi: “Hồng trà Anh Quốc.
23 Cái bẫy được chuẩn bị tỉ mỉ.
Gordon giơ tay lên vuốt ve sợi tóc trong hộp như đang vuốt ve thú cưng của mình, “Cậu đang ám chỉ hắn đấy a? Tên bạch vu sư có duyên gặp cậu một lần.
24 Cái bẫy được chuẩn bị tỉ mỉ.
Mới giây trước còn là biển rộng mênh mông bát ngát, giây sau lại trở thành mặt đất rắn rỏi ẩm ướt… Quá rõ ràng, trong một giây thời gian chuyện gì đó đã xảy ra…
Ansbach còn chưa đứng lên đã vô thức kiểm tra mèo đen trong lòng và Oregon trên lưng.
25 Hành trình ở thế kỷ 19.
Vào thế kỷ 19, sức ảnh hưởng của giáo hội tuy không còn như xưa nhưng vẫn có thể nhận ra chút dấu vết của hưng thịnh ngày trước.
26 Hành trình ở thế kỷ 19.
Đây chẳng phải chứng minh cánh của thiên sứ có thể giấu vào ư?
Cũng đang gián tiếp đề cao khả năng thiên sứ Gordon thu phục chính là Metatron?
Ansbach cảm thấy Malkavian làm sao xứng với danh “điên” cho được, cái thế giới này chẳng phải còn “điên” hơn sao.
27 Hành trình ở thế kỷ 19.
Ông chạy vội lên lầu, quả nhiên nhìn thấy mớ sách mình khổ công sưu tầm bị Ansbach lục tung cả lên.
Ansbach nhét quyển sách mình cần vào lòng rồi mỉm cười với John, “Cảm ơn.
28 Chẳng lẽ tình địch của mình lại là mình?
Mang gương mặt người nước ngoài lại không nói tiếng Trung lưu loát, con đường tuyển người của Ansbach khá là gập ghềnh.
29 Chẳng lẽ tình địch của mình lại là mình?
Nhớ lại lời cam đoan của mình dành cho mèo đen, Ansbach bị viễn cảnh tự vẽ ra trong đầu làm cho cả người bứt rứt.
30 Chẳng lẽ tình địch của mình lại là mình?
Sau cơn mưa là một ngày mai tươi sáng.
Chủ đề từng bị cấm nay lại có thể thoải mái bàn luận.
Mèo đen múa vuốt kể lại hết mọi chuyện.
31 Về chân tướng của năm xưa.
Thấy anh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi không động đậy, mèo đen sốt ruột kêu lên một tiếng.
Ansbach xoay người lại ôm lấy nó và vọt ra khỏi cửa sổ tiến vào màn mưa.
32 Về chân tướng của năm xưa.
Sợ Ansbach trong cơn rối loạn gây họa, mèo đen vội vàng hết liếm lại hôn, hết hôn lại liếm để cố gắng thu hút sự chú ý của anh.
33 Về chân tướng của năm xưa.
Nó vội vã đuổi đến, đúng lúc Oregon vừa mới bước ra từ trong nhà gỗ. Nó theo bản năng khựng lại, giơ chân trước lên như muốn vẫy tay nói “hello”.
34 Lựa chọn cuối cùng là gì.
Mèo đen và Ansbach bắt đầu nảy sinh bất đồng ý kiến.
Ansbach một mực muốn thay đổi kết cục của anh và Oregon, còn mèo đen lại muốn tập trung vào cộc gỗ.
35 Lựa chọn cuối cùng là gì.
Mèo đen đã quá quen với cách đối xử chiều chuộng tận trời của Ansbach, trong chốc lát phải nhớ lại bộ mặt hung tàn của anh năm xưa khiến nó lúc về cứ ủ rũ, rúc miết trong lòng anh chả buồn động đậy.
36 Lựa chọn cuối cùng là gì.
“Người đó đang nói gì vậy?” Thầy pháp nhìn trái ngó phải, phát hiện giáo sĩ đã bị bỏ lại giữa đường thì không khỏi rủa khẽ một tiếng.
37 Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết.
Mép dao mỏng như mép giấy, dường như chỉ cần quét nhẹ một nhát là sẽ rạch ra một vết thương lớn. Tim Gordon đập dồn dập, hình ảnh máu tươi bắn ra từ cổ Ansbach khiến lão thấy cả người hưng phấn.
38 Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết.
Dù đó không phải là hình thức bồi thường trong tưởng tượng của Ansbach nhưng Oregon vui là được rồi.
Gordon thì sao, Zofie thì thế nào, còn cả Nghịch Cửu Hội nữa, tất cả đã chẳng còn nằm trong đầu óc của anh, dù sao có Mammon lo liệu, bọn chúng khó lòng mà sống yên ổn.
39 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết.
40
Cáo và hổ đổi da.
Đây là một giáo đường mang phong cách Gothic điển hình, tinh xảo, lộng lẫy và trang nghiêm.
Oregon hỏi: “Anh muốn vào xem thử không?”
Phần lớn huyết tộc cấp cao luôn ấp ủ một chấp niệm kỳ quặc, đó là “bước vào giáo đường”.