21 “Khôngggg…Tiểu Minh, cho anh một lí do, tại sao em bỏ rơi anh?” Tiếng hét vang lên bằng cái giọng đau đớn của một người con trai. Tôi bật dậy, toàn thân đầm đìa mồ hôi, tim đập nhanh thình thịch khiến tôi gần như ngạt thở.
22 Đã gần hai tuần rồi tôi không gặp Tiểu Minh, kể từ hôm Tiểu Minh bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt em đấy… Tôi cũng chưa biết làm thế nào để gặp em, tôi có liên lạc, nhưng… Hôm nay là sinh nhật tôi.
23 KHÔNG THỂ…nhưng…quả thực niềm tin của anh đã hoàn toàn đổ vỡ, ai nói cho anh một lí do để anh (cố gắng) tiếp tục tin cô nữa đi, để sự nghi ngờ đừng choán hết sự tỉnh táo của anh nữa, đừng để sự nghi ngờ làm tình yêu anh dành cho cô bị giảm sút, anh không hề muốn, không muốn đâu.
24 NHẤT THIÊN Tôi cứ ngồi trong quán nhìn theo bóng anh ta bước đi lặng lẽ ngày càng xa, bỗng thấy trong lòng có chút thương cảm. Một con người với nụ cười nửa miệng ngạo mạn vì đâu lại có dáng đi cô độc và lẻ loi đến thế.
25 CÃI NHAU Cô chưa bao giờ như thế, dù thế nào vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn luôn mềm mỏng, vì Đình Phong là người con trai tốt với cô nhất trên đời này (ngoài bố cô ra), chưa bao giờ cô to tiếng với anh cho dù là phải chịu ấm ức hay giận dữ đến tột cùng.
26 Đã gần hai tuần kể từ ngày Tiểu Giang và Hạo Nhiên trở về nước, mọi người đều trở lại cuộc sống thường ngày với những lo toan, suy nghĩ, bận rộn. Tiểu Minh cũng vậy.
27 Em xin lỗi Hạo Du, từ bây giờ, em sẽ cố gắng bù đắp cho anh… Hạo Du vẫn là người đến trước chờ Đình Phong như mọi lần, cậu một mình trong cái phòng VIP trên tầng hai của nhà hàng A, nơi Đình Phong đã nói trưa nay, vẫn ngồi ngắm khung cảnh bên ngoài và đôi lúc thở dài.
28 Ở bên Hạo Du thực tôi không sao có thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình, có thứ tình cảm gì đó cứ chảy dạt dào trong trái tim tôi mà hình như…nó không thể miêu tả được chỉ bằng hai chữ: “tình bạn”… Đình Phong tính đến hôm nay đã ra viện được một tuần rồi, sức khỏe của anh đã phần nào hồi phục, bác sĩ cũng nói là sẽ không để lại di chứng gì sau này, tôi nghe vậy cũng thấy vô cùng yên tâm.
29 “…nếu có gặp lại, đừng đối xử quá đáng với Hạo Du, thằng bé cũng khổ và đáng thương lắm…” _Vợ yêu, đang nghĩ gì thế?_A, linh tinh thôi ạ, anh xong việc rồi à? Quay ra mỉm cười tươi tắn với Đình Phong, tôi gập nhanh cuốn sách đang cầm trên tay rồi để lên bàn.
30 Xin em đấy, hãy cứ lừa dối anh rằng em vẫn cần anh, cứ lừa dối anh rằng em vẫn còn yêu anh, chỉ cần vậy thôi, chỉ cần em vẫn ở bên anh, lừa dối anh cũng được.
31 Nếu người Tiểu Minh yêu là Đình Phong, Hạo Du thật chẳng có lý do gì ở đây nữa. Đầu tháng tư, nắng đỏng đảnh không còn dịu hiền như thuở tháng ba, nắng khó tính và hay gắt gỏng.
32 Định mệnh đã an bài rồi, sớm muộn gì em cũng là của anh thôi. _Anh rất hạnh phúc, Tiểu Minh ạ, có phải cảm ơn ông trời bao nhiêu lần, anh cũng nguyện nói hết cho em…ngồi đếm.
33 Bầu trời một ngày tháng mười trong vắt và cao vời vợi, ngày của niềm hân hoan và hạnh phúc. Chẳng phải là một ngày thuộc mùa cưới hay sao, trong thành phố đông đúc này riêng hôm nay phải có không dưới hai mươi đám.