41 Xử lý xong đám thân nhân, bọn họ cùng nhau quay lại khách sạn.
Trầm Tuần ngồi trong phòng xem tivi, Lạc Thập Giai thu dọn đồ đạc. Cô liên tục ngẩng đầu liếc nhìn Trầm Tuần, có thể thấy anh chẳng mấy chú tâm, tuy mắt vẫn nhìn màn hình nhưng lại không tập trung vào đấy, dường như đang suy nghĩ điều gì.
42 Lạc Thập Giai biết lúc này xuống xe chỉ làm Trầm Tuần phân tâm. Cô vùi đầu xuống sát ghế tài, không nhúc nhích, cố giấu mình vào chỗ khuất, toát mồ hôi hột lén nhìn chuyện đang xảy ra phía bên ngoài.
43 “Chủ tịch Diêm. ” một người đàn ông mặc đồ vest đi đến, thấy Trầm Tuần ngồi ở chỗ kia, lễ phép gật đầu, lập tức hồi báo tình hình với Diêm Hàm, thái độ kính cẩn lễ phép, “Phòng bệnh đã kiểm tra xong, cũng chuyển sang phòng bệnh cao cấp hơn, tôi đã đi xem qua, điều kiện tuy chưa được tính là tốt nhất, nhưng dù sao cũng rất thoải mái và tĩnh lặng.
44 Lạc Thập Giai để mặc Trầm Tuần nắm tay kéo đi từ lầu bảy xuống dưới lầu một, suốt đoạn đường chẳng nói câu nào.
Quang cảnh bệnh viện vào đêm hoàn toàn khác biệt với ban ngày, cứ như hai thế giới khác nhau, người lui tới rất ít, phía cấp cứu có vài ba bệnh nhân, mặc dù đèn đuốc sáng trưng, nhưng đã yên tĩnh hơn nhiều.
45 Lạc Thập Giai đột nhiên cảm thấy rất nhiều tình tiết cứ liên tục hiện ra trong đầu, đầu tiên là những hình ảnh rời rạc, sau đó được xâu chuỗi lại với nhau thành một đoạn phim ngắn, cứ như trò chơi ghép hình, từng mảnh từ từ gắn kết với nhau.
46 Làm luật sư nhiều năm, Lạc Thập Giai cho là mình đã không còn động tâm với những chuyện thế này, nhưng mà sự thực chứng minh, cô vẫn là một người bình thường, mặc dù cô đã biết, cũng nghe nói qua nhiều vụ án lạ lùng, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn chẳng khác gì mọi người, đều có phẫn nộ và bi thương.
47 Hai đứa bé bị chứng tăng urê-huyết của kế toán Lý suốt một năm qua đều sống nhờ thuốc an thần và tiêm thuốc giảm đau, những người thân thích trong gia đình đều khuyên hai vợ chồng bọn họ buông bỏ hai đứa con này đi, nhân lúc tuổi còn trẻ sinh thêm đứa khác, nhưng con cái đâu phải vật nuôi, bao nhiêu năm qua, đá tảng cũng bị bào mòn hết sạch.
48 Trầm Tuần quay về từ đồn công an, cảnh sát hỏi anh rất nhiều, vụ án còn đang trong giai đoạn thu thập chứng cứ, rất nhiều điều cảnh sát cũng không thể nói với Trầm Tuần, Trầm Tuần biết bây giờ đang trong thời kỳ rất khẩn trương, nhiều nghi vấn vẫn chưa tìm ra đầu mối.
49 Bị nhốt một đêm. Lạc Thập Giai trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, nếu lấy cứng đối cứng với Diêm Hàm chính là hành động không sáng suốt, cô càng phản kháng, thì Diêm Hàm càng thắt chặt, muốn tìm cơ hội bỏ chạy, trước mắt phải thoát khỏi trạng thái bị khống chế không khe hở này.
50 Trầm Tuần chuẩn bị đi đến thành phố Ngân Xuyên thì nhận được điện thoại của Hàn Đông.
“Đừng lái xe ra ngoài, thời tiết đang lạnh hơn, nhiều tuyến đường đều bị chặn cả rồi.
51 Thời tiết biến xấu, 80% các chuyến bay đều bị trễ giờ, nhiệt độ xuống thấp, lạnh buốt trở thành chướng ngại vật ngăn cản và làm chùn bước của hầu hết các vị khách lữ hành.
52 “Buông ra…” thanh âm của Lạc Thập Giai bị Trầm Tuần nuốt chửng, chỉ phát ra những tiếng ưm ưm, cô vung tay vung chân muốn đẩy Trầm Tuần ra, lại bị anh ghìm chặt vào lòng.
53 Sau khi sắp xếp xong công việc ở Tây An, ngày hôm sau Diêm Hàm đón chuyến bay sớm đi thành phố Ngân Xuyên, ai ngờ lại gặp phải ngày rét đậm rét hại, chuyến bay phải dời lại, sau 4 tiếng chờ đợi ngoài sân bay thì chuyến bay cũng được khởi hành.
54 Thời tiết càng ngày càng lạnh, quang cảnh dọc theo suốt đoạn đường không có vẻ lãng mạn của mùa thu cũng không ấm áp như mùa xuân, càng không có cảnh phồn hoa náo nhiệt, mà quang cảnh mùa đông trông như bô lão tuổi cao đang nhấc từng bước chân nặng nề, bước đi xiêu vẹo, người lảo đảo, khó nhọc lướt qua những tháng ngày cuối đời, mỗi động tác đều phát ra tiếng kẽo kẹt cót két, có lẽ là tiếng va chạm của các khớp xương.
55 So với lúc Trường An sốt cao đến mức hôn mê khi biết được tin Trường Trì bị hại chết thì biểu hiện của Sài Chân Chân có thể nói kiên cường hơn rất nhiều.
56 Càng tới gần tết, nhân thân những người gặp tai nạn trong hầm mỏ càng la lối nhiều hơn, việc bàn luận giá bồi thường tai nạn cũng trở nên khó khăn hơn.
57 Lạc Thập Giai luôn thấp thỏm không yên suốt đoạn đừng từ Sài Hà quay về thành phố Thẩm Quyến. So với đoạn đường đi đầy trắc trở quanh co thì đường về vô cùng thuận lợi.
58 Quản Tiêu Tiêu thấy Lạc Thập Giai không chú tâm chuyện ăn uống, lúc chia ta đã mua cho cô rất nhiều món ăn nhẹ, lại lo lắng bao tử Lạc Thập Giai khó chịu, chạy ra tiệm thuốc mua thuốc dạ dày cho cô còn luôn miệng căn dặn hễ bụng khó chịu phải uống nay.
59 Chu Tư Viện cũng không có nhiều kiên nhẫn dành cho Lạc Thập Giai, trên thực tế, cô ta đi đến cuộc hẹn chẳng qua là muốn xem cảnh tượng Lạc Thập Giai và Trầm Tuần chân tay luống cuống, đáng tiếc, biểu hiện của Lạc Thập Giai lại làm cho cô ta thất vọng, từ đầu đến giờ Lạc Thập Giai đều tỏ ra không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí thế còn ở trên cả Chu Tư Viện.
60 Nhìn thấy ánh mắt sói hoang độc ác và lạnh lùng của Trầm Tuần, Lạc Thập Giai biết đây là tín hiệu nguy hiểm.
Khác với dáng vóc cao lớn và vạm vỡ của Trầm Tuần, Trình Trì thuộc dạng đàn ông nho nhã, mặc dù cực kỳ tức giận cũng sẽ không nói ra lời thô tục, lại không biết dung nắm đấm.