41 Đến bệnh viện, vẻ mặt của Trình Diệc Nhiên lạnh lẽo nhưng vẫn cẩn thận ẵm Mạnh Ảnh vào khoa phụ sản, dọc đường đi mọi người đều bị khí thế của anh tác động, tự động đứng thành hai hàng nhường đường.
42 “Muốn ăn trái cây không? Nho hay chuối tiêu?” Trình Diệc Nhiên rút khăn giấy lau sạch khóe miệng của cô, cầm lấy chén canh trong tay cô. Mạnh Ảnh hất tay anh ra, giọng nhàn nhạt, “Trình Diệc Nhiên, anh không cần đi làm sao?”Trình Diệc Nhiên cũng không giận, thấy cô không trả lời câu hỏi của anh, thay cô tự mình quyết định chọn nho, anh còn nhớ cô hơi thích ăn nho.
43 “Lão đại, ở đây còn một phần tài liệu chưa ký tên!” Lưu Tử Ngạo một bước từ xa đến chắn ở cửa thang máy, kịp thời ngăn cản Trình Diệc Nhiên sắp bước vào.
44 Cấp dưới mới báo cáo một nửa, vẻ mặt của Dương Kỳ Ngôn không chút thay đổi ra hiệu cho người đó không cần nói nữa. Cuộc họp bắt đầu chưa đến 20 phút, Dương Kỳ Ngôn đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, nhàn nhạt mở miệng, “Hôm nay tới đây thôi, tan họp.
45 “Ba có ý gì? Ba rốt cuộc là có ý gì?!” Mạnh Ảnh đùa tất cả văn kiện trên bàn làm việc xuống đất, đôi mắt như phóng hỏa nhìn Mạnh Hoành Nghiệp ngồi phía sau bàn.
46
47
48
49
50
51 Mạnh Hoành Nghiệp gặp Hạ Huệ vào mùa hè năm đó khi anh vừa mới kết hôn. Hôn nhân của anh và Mẹ của Mạnh Ảnh – Dịch Vân Hi được xây dựng trên cơ sở vì lợi ích của gia tộc, anh không yêu cô, ngay từ đầu anh đã biểu lộ thái độ của mình, nhưng cô nói cô không ngại, bởi vì cô cũng không yêu anh.
52 Lão quản gia làm ở nhà họ Trình đã gần 40 năm, đối với quan hệ lúc tốt lúc xấu giữa Trình Diệc Nhiên và Mạnh Ảnh vô cùng đau đầu. Ông vốn không thích Mạnh Ảnh, vì cô quá ích kỷ, không quan tâm đến cảm nhận của người khác.
53 Trải qua chín tháng mang thai cực khổ, cuối cùng Mạnh Ảnh cũng sinh hạ đứa bé. Em bé là một đứa con trai, Mạnh Ảnh có hơi chút thất vọng, thật ra cô thích con gái hơn.
54 Lần đầu tiên Dịch Vân Hi gặp Mạnh Hoành Nghiệp là lúc ở công ty của Ba cô. Ngày đó cô có việc đến công ty của Ba, đúng lúc đó Mạnh Hoành Nghiệp đi ngang qua cô.