141 Ngay khi Khí Nha nói xong lời này thì ngay cả Tôn lão đầu cũng đã không ngồi yên. Rốt cuộc là vận số Phó Du Nhiên quá tốt hay là nhóm Hoàng đế giả quá mức xui xẻo đây? Kể từ khi Phó Nữ hoàng gia nhập chiến trường thì ngay cả một trận chiến cũng không phải đánh mà lại có thể thu về vô số thành trì, thật là làm cho những lão tướng quân như bọn họ phải toát mồ hôi.
142 "Trại chủ!"Phó Du Nhiên nghe tiếng nhìn lại liền thấy Thường Cửu canh giữ ở cửa thành bên cạnh. Trên mặt hắn đầy vẻ kích động. Nhìn hắn đang đi qua đây, Phó Du Nhiên cười nói: "Tiểu tử ngươi cũng thật gian xảo quá đấy, lại có thể trà trộn vào làm Tướng quân.
143 Cốt ca không trả lời mà chỉ ngẩng đầu nhìn Phó Du Nhiên một cái thật sâu rồi xoay người trở lại trong quân Sở, mang theo một trăm thám tử không ngừng vội vã chạy về, Tôn lão đầu cũng đã nhận được tình báo nên hắn phải ngăn cản trước khi Tôn lão đầu phát động công thành.
144 Tề Diệc Bắc cùng Phó Du Nhiên đều kinh hãi, tìm cớ ngã bệnh cũng chẳng qua là không muốn rời khỏi chiến trường quá xa. Nếu như rời khỏi thành Thiết Vệ thì lỡ có tin tức gì cũng không thể kịp thời biết được.
145 Thường Cửu sững sờ, "Chuyện này. . . . . . "Lưu Khai Sơn khoát tay chặn lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Nhanh đi. "Thường Cửu cau mày, hơi chần chừ nhưng cuối cùng cũng xoay người đi, Lưu Khai Sơn lại thở dài đồng tình lần nữa, dù sao một lát nữa ngươi cũng bị hoạch tội rồi nên chuyện của ngươi chính là cứ chuyên tâm nhận tội thôi, còn chuyện lấy lòng này thì cứ giao cho ta.
146 Quá muộn rồi, tất cả vật thể di động ở trong mắt Vương Chấn Thanh đều như một thước phim quay chậm, người ở bên cạnh, người la hét lên cũng biến thành mơ hồ không rõ, Vương Chấn Thanh ho sặc sụa, giống như người chết đuối sặc nước, nhưng ho ra cũng không phải là nước mà là đầy máu tanh.
147 Tề Diệc Bắc không buông tay, "Trở về, bằng không ngày mai hành cung sẽ đại loạn. "Phó Du Nhiên kề đến bên người hắn, lấy lòng cười nói: "Ta đã để lại thư, nói một tháng sau sẽ về đến Vân kinh.
148 Nhìn người kia nói hăng say đến văng cả nước bọt, Phó Du Nhiên đột nhiên sinh ra một chút đồng tình với vị Lăng đại cô nương kia. Người nọ lại nói Lăng đại cô nương luôn phát ngôn những câu nói kinh người, thật giống như lời nói của mấy kẻ khùng điên.
149 Lăng Sơ Hạ không kiên nhẫn xua xua tay, "Mưu sơn cư sĩ là biệt hiệu mà Mặc Yến Thần lấy cho mình lúc sinh nhật bảy mươi tuổi, nên dĩ nhiên bây giờ ngươi không biết.
150 Phó Du Nhiên hỏi: "Ngươi muốn đi Vân kinh? Vậy còn khách điếm thì sao?"Lăng Sơ Hạ cười cười. "Tiệm này vốn chính là mở ra để chờ các người. Nếu đã gặp được các người thì ta cũng không cần thiết tiếp tục đợi ở đây nữa, ngày hôm qua ta đã tặng lại khách điếm này cho hai người bạn rồi.
151 Tẻ ngắt. Đây chính là hiệu quả khi Lăng Sơ Hạ nói xong câu đó. Trừ Khí Nha đang ở trên một chiếc xe khác, tất cả mọi người bao gồm cả Ngưu Đại hiệp đều im lặng.
152 Đám người Tề Diệc Bắc thật sự không thể tin được, chỉ lóe lên một cái thôi mà hồn mình đã bị nhốt vào trang giấy kia là thế nào? Nhìn lại hình ảnh họa trên giấy rõ ràng rành mạch, sống sờ sờ kia chính là bọn họ, lại nghe Lăng Sơ Hạ nói như thế nên đáy lòng đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
153 Mặc Vĩ Thiên lập tức cảnh giác, hoảng sợ dùng hai tay thì nắm chặt lấy cổ áo của mình nói: "Huynh. . . . . . Không ngờ huynh thậm chí còn có loại ham mê này, huynh.
154 Lăng Sơ Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Du Nhiên thì cười cười, "Mời vào. "Phó Du Nhiên nhấc chân vào phòng rồi quay đầu lại đóng cửa, đi tới bên cạnh bàn nhìn Lăng Sơ Hạ dọn dẹp mặt bàn.
155 Thời điểm đoàn người Phó Du Nhiên đến được Vân kinh thì thời gian cũng đã trôi qua hơn nửa tháng. Lệ Trạch và mấy lão đầu đã ra khỏi thành nghênh đón, khi trông thấy xa xa toàn những mái đầu bac trắng thì Phó Du Nhiên liền giật mình, làm sao bọn họ biết hôm nay mình hồi kinh?Không bao lâu sau mọi người liền biết rõ ràng, trong nhóm bọn họ có "Phản đồ".
156 Phó Du Nhiên khẩn trương đứng dậy nhưng lại có chút mâu thuẫn, nàng nói với Lệ Trạch: "Ông. . . . . . Hãy đưa ta đến đó ngay bây giờ. "Lệ Trạch khẽ nhướn mày, trên mặt thoáng qua chút lúng túng không dễ dàng phát giác, chi tiết này khiến chân mày của Tề Diệc Bắc nhảy một cái, ánh mắt giống như vô ý liếc tới Bạc Quý phi vẫn một mực đứng im lặng nãy giờ.
157 Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, bụng Phó Du Nhiên càng lúc càng lớn, người cũng trở nên lười hơn, ngày ngày cùng Bạc Quý phi. . . . . . Có lẽ nên gọi Bạc Thái phi, vì Phó Du Nhiên đã hạ chỉ tấn phong theo di chỉ của Tiên hoàng.
158 Phó Du Nhiên không nói lời nào mà chỉ xoay người lại đi tới hướng cung Bạch Đế, Tề Diệc Bắc đưa tay kéo nàng hỏi: "Rốt cuộc sao vậy?"Phó Du Nhiên hất tay của hắn ra, "Ta không sao, ngày nào đó hai người lên đường thì nhớ cho ta biết.
159 Tề Diệc Bắc im lặng một hồi mới nói: "Tình trạng của nàng bây giờ không thích hợp để đi xa. ""Không việc gì, thái y nói đứa bé đã ổn định, không khó chịu giống lúc đầu, ban đầu chúng ta cũng không phải là một đường bôn ba mới về đến Vân kinh sao? Nên bây giờ lại càng không có chuyện gì đâu.
160 Tuy nguyên thủ quốc gia đi nước ngoài nhưng Phó Du Nhiên cũng mang theo ít hành lí, như vậy cũng tốt, tiết kiệm rất nhiều chuyện phiền toái, đến các nơi thì được dừng chân miễn phí không nói, còn được quan viên các nơi dâng lên chút đồ chơi mới mẻ mục địch làm cho Thánh thượng vui mừng, khiến Phó Du Nhiên cũng vui lên không ít.