Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Chương 33+ 34

Chương trước: Chương 31+ 32



Chương 33: Không cần giả vờ.

 

 Nhan Nghiên nghĩ  tới mẹ!

 Năm ấy, mẹ cô được đưa tới bệnh viện, lúc hấp hối cuối cùng, mẹ kéo tay cô nói: “Nhan Nghiên, con phải nhớ kỹ. Không được đánh mất bản thân, trân trọng chính mình. Đáp ứng mẹ, đáp ứng mẹ!”

 Lúc đó, cô không hiểu rõ, cô nằm sấp lên giường mẹ cô, khóc to đáp ứng mẹ nói: “Vâng, con sẽ làm vậy!”

Sau này, dần dần lớn lên, cô dần dần hiểu được ý tứ của mẹ. Mẹ sợ cô sẽ sa ngã, sợ cô sẽ lạc đường, tìm không ra phương hướng. Càng sợ cô sẽ không nhẫn nại, sẽ khiến bản thân tổn thương hơn nữa.

 Mẹ không muốn nhìn thấy nhất chính là, con gái của mẹ sẽ nương thân với một người đàn ông mà không đem tới được cho cô tương lai! Năm đó mẹ cô, vì cô mà giao thân cho Tư Thành Đống, đó là nỗi đau đớn của bà. Tuy rằng tính cách của mẹ cô nhu nhược, nhưng trong lòng cũng kiêu hãnh, mẹ cô không thể tha thứ cho chính mình chịu khuất phục nhục nhã mà hầu hạ, cho nên trước khi chết lại một lần nữa nhắc nhở bản thân cô không được gần gũi với người nhà họ Tư.

 Nhưng mà cô không thể làm được, từ khi Tư Kình Vũ mở cánh cửa của căn phòng tối đó ra, sáng ngời mà cao lớn đứng ngay trước mặt cô, cô liền rơi vào vực sâu vạn kiếp không quay lại được.

 “Tôi nói có thể là có thể!” Tư Kình Vũ đã kéo cô lên trên giường, với đến cổ áo của cô kéo xuống, từng cúc áo rơi dần xuống, một chiếc áo lót trắng lộ ngay trước mặt hắn, ánh mắt hắn càng đỏ ngầu hơn! Nắm lấy cằm cô hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, môi cô mềm mại, hương thơm tươi mát. Một luồng khí nóng xông thẳng vào trong não, giống như đây mới là điều hắn luôn luôn muốn, tay hơi bóp chặt cằm cô, lưỡi hắn cũng tiến vào.

 Nước mắt Nhan Nghiên tuôn ào ào ra ngoài, cô không nghĩ đến việc muốn dụ dỗ Tư Kình Vũ. Cô cảm thấy, cô đã không nghe lời mẹ dặn, thầm nghĩ , cô muốn tiếp tục sinh tồn. Nếu có thể ở cùng một chỗ với Tư Kình Vũ, có lẽ cô có thể không cần lo lắng đến như vậy.  Chứ đừng nói đến cảm nhận trong lòng của cô, Tư Kình Vũ tồn tại ở trên cao như vậy. Trong trí nhớ của cô, hắn đã từng làm việc độc ác, cô đã bị hắn cưỡng ép chứng kiến cảnh mẹ cô bị làm nhục, cho đến bây giờ vẫn khắc sâu vào tâm trí cô. Nhưng mà hắn đã cứu cô, trong vô số đêm tối, mở cửa cho cô chính là hắn. Cô bị Vương Đồng khóa cửa phải ở ngoài, không có nơi nào để ngủ, cũng là hắn thu nhận và giúp đỡ cô.

 Cô không thực sự nghĩ hắn là người tốt, nhưng cô thật sự nghĩ rằng một ngày nào đó trao thân cho hắn, cũng là có thể. Nhưng mà bây giờ, cô phát hiện, cô không thể!

Nụ hôn của hắn sâu  và bá đạo, còn có mùi rượu nồng nặc, như muốn hút hết toàn bộ không khí ở trong buồng phổi. Đầu lưỡi của cô bị hắn quấn lấy, đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô bị mút sinh đau. Thứ đau đớn nhất của cô chính là cô cảm thấy mình bị lăng nhục. Cường bạo , khuất phục và nhục nhã giống như mẹ cô năm đó.

 Cuối cùng hắn buông môi của cô ra, nhìn đôi môi sưng đỏ, khôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, đôi mắt điềm đạm đáng yêu. Nhưng những thứ này không thể khiến hắn rung động mềm lòng, cô càng đáng thương như vậy, hắn càng muốn ức hiếp cô, chiếm đoạt cô. Tay hắn di chuyển đến áo lót nhỏ của cô, nắm lấy bộ ngực mềm mại, cắn lên môi cô nói: “Không cần giả vờ, rốt cuộc buổi tối hôm nay cho cô thành công không phải sao?”

  Tay hắn từ trên ngực của Nhan Nghiên bắt đầu sờ nắn, thân thể cô liền cứng ngắc. Thân hình to lớn của hắn đè lên người cô, hai chân của hắn kẹp lấy cô, dù cô có ngu ngốc khờ dại tới đâu, cũng hiểu được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Thậm chí bên hông của cô, cũng cảm nhận được vật nóng cứng rắn đó. Cô khóc nức nở, cầu xin tha: “Tư thiếu gia, không cần, van xin anh, không cần!”

 Tư Kình Vũ làm sao  có thể còn nghe thấy gì, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm cô, tay lại sờ soạng trên người cô. Thuần thục rút thắt lưng, kéo khóa ra, sau đó một tay cầm lấy quần của cô cởi đến đầu gối, tiếp tục lôi xuống, đem cuốn lại vứt xuống dưới giường, cả người chen vào giữa hai chân cô.

  Nhan Nghiên bị một nỗi sỡ hãi vô cùng chiếm lấy, hai chân của cô bị mở rộng ra. Nơi mềm mại nhất, thuần khiết nhất, riêng tư nhất của thiếu nữ bị vật nóng cứng rắn đáng sợ đó chạm vào. Cô sợ tới mức khóc lớn, cố hết sức đánh đẩy ra: "Tư Kình Vũ, Tư thiếu gia, anh buông ra , buông ra.”

 Tư Kình Vũ nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt đen và sâu thẳm không thấy đáy chính là hình ảnh cô tha thiết cầu xin. Hắn lại đè lên vai cô, tiếp theo di chuyển thắt lưng xuống, hung hăng chiếm lấy cô.

Chương 34: Đàn bà càng đáng sợ hơn.

  Có lẽ cả đời Nhan Nghiên cũng không thể quên được, buổi tối này đã xảy ra chuyện gì với cô. Ngay tai trên chiếc giường lớn của Tư Kình Vũ, cô bị hắn bừa bãi giày vò chiếm đoạt. Cô mới vừa từ khóc lóc cầu xin buông tha sau lại yếu đuối vô lực  như búp bê vải bị xé nát để mặc hắn chà đạp. Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống, dường như không thể ngừng chảy, trên giường thấm ướt cả một mảng.

 Tư Kình Vũ đã không còn lí trí, đôi mắt hắn như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, trên người lại tàn nhẫn không ngừng xâm chiếm. Cô cầu xin hắn, nhắc nhở hắn, cô là đứa trẻ, hôm nay cô mới 18 tuổi! Buông tha cô! Buông tha cô!

 Hắn như là không thể nghe thấy xung quanh, lúc thì ôm lấy cô xông tới, lúc thì khiến cô nằm sấp, thậm chí có lúc khiến cho cô buông thõng bên giường. Hắn thật sự là Tư Kĩnh Vũ sao? Nếu chỉ là uống rượu, hắn không tỉnh táo mới làm như vậy! Nếu hắn không uống rượu, vì sao khi nghe Văn Vi cũng không biết là ai? Hắn giống như bị một người khác chi phối thân thể, mà lại có ý chí của Tư Kình Vũ.

 Lúc trời gần sáng, hắn mới buông cô ra, đè lên người cô, giống như choáng váng hôm mê mãi vẫn không nhúc nhích.

 Thân thể Nhan Nghiên bị tàn phá không còn hình dạng nữa, nhưng bị hắn đè năng như vậy, thậm chí hạ thân còn bị hắn chiếm lấy khiến cô hết sức khó chịu. Cô dùng sức đẩy hắn ra, đẩy vài lần , cuối cùng cũng đẩy được hắn hoàn toàn ra khỏi người cô.

 Tư Kình Vũ vẫn cứ như vậy, thân thể trần trụi to lớn nằm ở trên giường. Chỉ nhìn hắn đã ngủ say, nhìn thấy hắn, bản thân cô đã co rúm lại, rất sợ hãi. Cô khó khăn bò xuống giường, rồi lại không cẩn thận ngã xuống giường.  Đầu gối đập vào mép giường, đau đến chảy nươc mắt. Cô không nghĩ đến bản thân mình vừa mới khóc khô cả nước mắt, lại vẫn muốn khóc.

 Cô đã bị hủy, bị người đàn ông đang ngủ này hủy hoại! Cô căm hận nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ trên giường, nhưng lại không có dũng khí đến gần hắn chút nữa. Cô đứng lên, tìm được quần áo của mình đã bị xé rách, yếu ớt mặc vào.

 Đến lúc cô mặc xong, đứng lên, chân không thể đứng vững. Đừng nói đên bước đi, lúc đứng lên, cô cảm giác hai chân đã như mềm nhũn ra.

 Nhưng mà, cô nhất định phải rời khỏi nơi ác mộng này. Nếu như  Tư Kình Vũ tỉnh lại, thì cô lại càng không thể trốn thoát.

  Cô kéo từng bước chân yếu ớt đi ra ngoài, từng bước một! từng bước, từng bước! Sau hôm nay, cô không cần sống ở nơi này nữa.

 Cô kéo cửa mở ra, hiện ngay ra trước mắt cô thấy là một đôi giày cao gót lấp lánh. Cô nhận ra đôi giày này, thân mình đông cứng tại chỗ, vừa ngẩng đầu, Tống Ngọc San ở ngay trước mặt cô.

 Tống Ngọc San như là vừa trở về trên người không mặc âu phục, tóc bối cận thận tỉ mỉ ở sau đầu. Một đôi mắt xếch từ lúc mở cửa liền đã nhìn thấy, Nhan Nghiên có cảm giác, như là bà ta đã nhìn trong này đã rất lâu.

 “Bác, bác Tống!” Nhan Nghiên sợ hãi, tay chân cũng không biết để chỗ nào cho phải, hiển nhiên Tống Ngọc San đã biết chuyện gì xảy ra.

  Vú Bảo, bà đi vào trong phòng thiếu gia thu dọn cho tốt, chăm sóc thiếu gia cản thận.” Mặt Tống Ngọc San không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, “Mày theo tao vào đây.”

 “Vâng, thưa bà chủ!” Thân hình béo tròn của vú Bảo núc ních đi tới, một tay đẩy cô ra đi vào phòng.

 Thân thể Nhan Nghiên mềm nhũn yếu ớt ghê gớm, cô rất muốn tìm nơi nào đó để có thể nghỉ ngơi, cô có thể nằm xuống. Nhưng mà Tống Ngọc San sẽ không bỏ qua cho cô, càng không cần phải nói cô cùng con bà  ta đã xảy ra sự tình này.

 Cô đi từng bước một theo sau người của bà ta, cẩn thận bước đi. Theo hướng này chính là thư phòng của Tống Ngọc San, chân tay Nhan Nghiên giống như vô lực, cô muốn chạy trốn, cô biết rõ người đàn bà này so với hai người đàn ông nhà họ Tư kia càng đáng sợ hơn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 35- 40

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Tam Thế

Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn

Số chương: 31


Kiều Diễm Ướt Át

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Vì Anh ! Em Sẽ Hy Sinh Tất Cả

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 23


Hương Bồ Mềm Như Tơ

Thể loại: Bách Hợp

Số chương: 11