Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Couple 50 Chương 04 Part 2

Chương trước: Chương 04 Part 1



Vũ hội ngoài trời Đại học Tinh Hoa

Một tấm băng rôn màu đỏ căng ngay trên cổng vào. Nơi đâu cũng vô cùng náo nhiệt, mọi người vui vẻ bàn tán, từng lớp người lên lên xuống xuống sân khấu.

Nhưng trong khung cảnh này, tôi trở nên lạc lõng giữa đám đông, buồn bã đá chân vào mấy hòn đá gần đó, tâm trạng giống như bầu trời càng lúc càng tối, không thể nào bình tĩnh được.

Vũ hội ngoài trước đã sắp bắt đầu, một tuần sau khi kết thúc công việc làm thêm, các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đều lấy lại tinh thần, ngày nào cũng ra sức tập luyện, nhưng xem ra các thành viên của những câu lạc bộ khác cũng có biểu hiện rất xuất sắc. Lần này liệu Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch có thể trở nên nổi bật hay không…

Tang tang tang tang tang tang tang…

Chuông đồng hồ điểm đủ bảy tiếng, người dẫn chương trình – sir Chung – phong độ ngời ngời bước lên sân khấu, nắm chặt chiếc micro không dây và bắt đầu bài “diễn văn” của mình.

- Các em học sinh thân mến! Hoan nghênh mọi người tới với “Vũ hội ngoài trời” của trường Đại học Tinh Hoa ngày hôm nay! Tôn chỉ của chúng ta là – hãy để sân khấu dưới chân tôi thuộc về mỗi người các bạn! Hy vọng mọi người có thể thể hiện được tài năng của mình! Đồng thời cũng hy vọng các em cảm nhận được niềm vui trong buổi vũ hội ngày hôm nay!

Bốp bốp bốp…

Một tràng pháo tay như sấm nổ vang lên dưới sân khấu, những cậu bạn nghịch ngợm thi thoảng còn huýt sáo, sir Chung cũng hưng phấn giơ tay ra vẫy, lấy lại giọng và nói to:

- Tôi tuyên bố… Vũ hội ngoài trời… chính thức bắt đầu!

Tang tang tang… tang tang tang…

Giây phút đó, một bản nhạc quen thuộc vang lên – “Dòng sông màu xanh”! Tiếng nhạc du dương vang vọng quanh hồ Sao.

- Bốp bốp bốp…

Không biết từ nơi nào vang lên tiếng vỗ tay thành nhịp! Dưới sân khấu trở nên xôn xao, mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng vỗ tay, chỉ thấy một nhóm các chàng trai phong độ ngời ngời dắt tay những cô gái bên cạnh, xếp thành hai hàng đi về phía trước! Các chàng trai mặc trang phục khiêu vũ của nam, luôn đứng thẳng như những bức tượng thạch cao David, ánh mắt tự tin lấp lánh trong đêm tối. Còn các cô gái đều có thân hình rất mảnh mai, chiếc váy liền thân khẽ bay nhẹ theo gió, từ xa nhìn lại, các cô như một chiếc ô đang xoay tròn trong không trung, vô cùng đẹp mắt!

Không lâu sau, tất cả mọi người đều bước lên sân khấu, tạo thành một hình chữ “nhân” khổng lồ!

Không biết họ làm như thế nào nhỉ? Rõ ràng chỉ là những học sinh rất bình thường, nhưng bước chân của họ lại nhẹ nhàng như bước chân của những vũ công chuyên nghiệp, có sức lay động rất lớn, thu hút mọi ánh mắt của mọi người! Trong phút chốc, dường như cả thế giới chỉ còn lại cái sân khấu, chỉ còn lại những con người đang dìu nhau đi trong điệu nhạc! Còn tất cả những người khác cũng chìm đắm trong các vũ điệu của họ, dường như quên đi cả bản thân!

Tang tang… tang tang… tang tang tang…

Khúc nhạc dạo tiếp tục vang lên. Bỗng dưng, ở phía cuối của đội hình – đầu của chữ “Nhân” có một cái bóng cao lớn bước ra! Cái bóng đó ngẩng cao đầu kiêu hãnh, mắt nhìn thẳng, đi về phía trước của sân khấu, hắn để lộ nụ cười mê hồn với những người đứng dưới sân khấu, sau đó bỗng dưng quay lưng bằng tư thế tuyệt đẹp, đặt tay trái lên ngực, người cúi xuống chín mươi độ, cúi lưng trước cô gái đầu tiên sau lưng mình!

- Thưa cô, xin hỏi cô có hứng thú cùng nhảy với tôi một bản nhạc không? – Giọng nói quen thuộc vang lên, ngạo mạn nhưng dịu dàng, vang lên trong bầu không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở của mọi người, khiến trái tim của mọi người phút chốc đều đập nhanh hơn! Cô gái đó lập tức bị đánh gục, như một chú cừu non ngoan ngoãn, chìa tay ra, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt cũng ngượng ngùng, e ấp.

- Wa! An Vũ Phong đẹp trai quá!

- Màn vũ đạo của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim thật tuyệt vời!

- Ngưỡng mộ cô gái được nhảy chung với anh ấy quá!

Dưới sân khấu lập tức vang lên những tiếng trầm trồ ngưỡng mồ! Tôi nhìn chăm chăm lên cái gã nổi bật nhất trên sân khấu, trái tim thoáng đập mạnh!

Lẽ ra tôi phải đoán trước được rằng câu lạc bộ đang biểu diễn trên sân khấu chính là Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim của An Vũ Phong mới phải. Ngoài An Vũ Phong, còn có ai có thể tổ chức một màn vũ đạo đẹp mắt như vậy? Còn ai có thể chỉ bằng một lời mời đơn giản mà khiến con gái cảm thấy hạnh phúc tới mức có thể ngất đi như vậy?

Trên sân khấu, An Vũ Phong cong cánh tay bên phải lại, khẽ dìu nhẹ vào thắt lưng cô gái, bắt đầu màn xoay người tập thể đầu tiên! Trong giây lát, tất cả mọi người đều chìm đắm trong không khí kỳ diệu này, không tự chủ được, nhịp tim lại đập nhanh hơn!

Đúng vào lúc An Vũ Phong quay người lại, tôi hình như nhìn thấy ánh mắt của hắn như nhìn như không hướng về phía tôi. Tôi không kịp trốn, ánh mắt của hai chúng tôi gặp nhau trong không trung! Đôi lông mày như cười như không của An Vũ Phong hơi nhướng lên, khóe miệng lại nở một nụ cười khó hiểu!

A! Thần kinh của tôi bỗng chốc căng lại, vội vã thu ánh mắt của mình lại, quay sang hướng khác, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, một hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Tôi bị làm sao vậy? Tại sao nhìn thấy ánh mắt của hắn tôi lại có cảm giác bối rối như thế?

Tôi lắc mạnh đầu, trong lòng có một giọng nói đang ra sức mắng chửi tâm trạng bất an của mình, nhưng tôi càng bắt mình phải kiên trì chiến đấu với An Vũ Phong bao nhiêu thì trái tim tôi lại càng như mặt hồ bị gió thổi qua, không thể nào không dậy sóng!

Tang… Tang tang tang tang! Tang… Tang tang tang tang!

Trên sân khấu vẫn vô cùng náo nhiệt! Dưới sự dẫn dắt “tiêu chuẩn” của An Vũ Phong, các chàng trai như những binh sĩ bảo vệ thành trì của mình, ngay sau khi nhận được tín hiệu của tướng quân, họ nhanh chóng dìu những cô gái bên cạnh vào điệu nhảy! 

Không lâu sau, các cô gái chàng trai hòa vào điệu nhạc, tạo thành một bữa tiệc hình ảnh trên sân khấu!

Cuối cùng âm nhạc cũng đi vào hồi kết! An Vũ Phong dương dương tự đắc giơ cao tay trái lên, búng tay điệu nghệ ra hiệu cho những người phía sau! Soạt soạt soạt… Mọi người cùng cúi lưng xuống chào khán giả bằng tư thế vô cùng đẹp mắt!

Bốp bốp bốp!

- Màn khiêu vũ của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim đẹp quá! Tớ cảm thấy khả năng thắng của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch chúng ta không lớn lắm!

- Nếu chắc chắn là sẽ thua thì thà đừng lên nữa…

- Làm thế nào bây giờ, tim tớ đập nhanh quá! Hu hu!

Tôi khi đó đứng dưới sân khấu với tâm trạng rối bời, giờ nghe thấy những tiếng thì thầm của các thành viên câu lạc bộ, tôi lại càng buồn bã hơn!

Đúng vậy, bọn An Vũ Phong không chỉ đầu tư rất nhiều vào phần ngoại hình mà ngay cả phần vũ đạo của họ cũng vô cùng hoàn mĩ!

Nếu so sánh với họ, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch chỉ như là một đứa trẻ con! Không có ngoại hình bắt mắt thì thôi, nhưng chúng tôi chỉ luyện tập vội vàng trong mấy ngày ngắn ngủi, liệu có thể so sánh với màn khiêu vũ hoành tráng vừa nãy không?

Nhưng…

- Ha ha, Bạch Tô Cơ, cô không cần đố kỵ với tôi, đó là hiện thực, cô không thể thay đổi được.

- Ha ha ha, An Vũ Phong, vũ hội ngoài trời lần này chắc chắn tôi sẽ tham gia! Không những phải tham gia mà còn sẽ thắng anh!

Đoạn đối thoại tối hôm đó với An Vũ Phong như những hơi thở không ngừng phả vào không khí, chiếm lĩnh toàn bộ suy nghĩ của tôi.

Bạch Tô Cơ! Mày đã quên cuộc gặp mặt tình cờ đáng ghét trên máy bay rồi sao? Mày đã quên trận chiến mất mặt ở sân trường rồi sao? Mày đã quên những câu nói độc địa mà hắn nói với mày trên đường hôm đó rồi sao?

- Tôi với Bạch Tô Cơ chỉ là đối thủ… đối thủ… đối thủ…

CHƯƠNG IV

PHẦN 2

Nếu mày đã quên tất cả những điều đó rồi, vậy còn câu nói này thì sao? Cả đời mày cũng không thể nào quên được! Đừng bao giờ quên sự sỉ nhục mà hắn dành ày!

Nghĩ tới đây, tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, ánh mắt kiên định nhìn các thành viên của mình, thu hết dũng khí tuyên bố:

- Toàn thể các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, chúng ta lên sân khấu!

Mặc dù giọng nói của tôi rất lớn, nhưng không biết vì sao, khi tôi nhìn vào nụ cười tự phụ đáng ghét của An Vũ Phong, trái tim lại như bị đóng vào hàng ngàn cái đinh, ngứa ngáy khó chịu…

Tang tang tang…

Tiếng nhạc vui nhộn vang lên khắp không gian, cuối cùng tôi cũng đã đưa được các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch lên sân khấu!

Bởi vì con trai ở câu lạc bộ quá ít nên không thể khiêu vũ đôi, do đó chúng tôi lựa chọn phương thức đơn giản nhất – múa dân tộc tập thể!

Tất cả các bạn nam và nữ cùng nắm tay nhau, thi thoảng lại giơ cao đôi tay của mình, đồng thời nhảy sang trái sang phải, thi thoảng lại kiễng chân lên quay tròn tại chỗ.

Nhưng có lẽ vì áp lực mà Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim đem lại quá lớn nên không khí ở trên sấu khấu có vẻ buồn tẻ! Các bạn nữ đều không có hứng thú với màn biểu diễn này, người nào cũng buồn bã, bước chân không đều!

- Wa! Múa gì mà xấu thế? Như một đám quỷ đang nhảy với nhau vậy!

- Xì… Thì ra màn khiêu vũ của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch xấu thế này, chẳng có gì để xem cả. Đi thôi! Đi thôi!

- Bọn họ thế này mà còn đòi PK sao? Chắc chắn là An Vũ Phong thắng rồi!

Những tiếng xì xào bàn tán vang lên và len lỏi vào tai tôi, càng khiến tôi buồn bực. Tôi nghiến chặt răng, định cố cho qua hết bài hát, nhưng không hiểu sao cơ thể càng lúc càng cứng lại, ý định từ bỏ càng mạnh mẽ trong đầu!

Không được! Bạch Tô Cơ, mày không thể từ bỏ như thế được!

Bỗng dưng tôi nhớ lại mười ngày đi làm thuê! Kỷ Minh vì tương lai của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch mà phải đóng giả làm con gái, phải chịu bao nhiêu vất vả! Lại còn Ma Thu Thu, cái dáng vẻ cố chống đỡ lại cơn buồn ngủ của cô trong lớp học khiến tôi thấy nhói lòng! Hai người họ đều vì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch mà tận tâm tận lực, hầu như đã hy sinh tất cả! Nếu bây giờ tôi bỏ cuộc, vậy thì tôi làm gì còn mặt mũi nào để nhìn hai người bạn tốt này nữa?

Cứ cho là tất cả mọi người đều cho rằng không còn hy vọng gì nữa, chỉ cần tôi không bỏ cuộc thì vẫn còn cơ hội!

Nếu tôi cứ thế từ bỏ, không những phụ lại tâm huyết của bạn bè mà còn thua An Vũ Phong hoàn toàn, khiến hắn càng tự đắc!

Đúng vào lúc tôi cố bắt mình phải đốt lên ngọn lửa của ý chí thì bỗng tiếng xì xào dưới sân khấu càng to hơn!

- Nhìn kìa! Tư thế của cô gái kia lạ quá!

- Chuyện gì vậy? Rốt cuộc thì bọn họ đang định làm gì?

Trong tiếng bàn tán xôn xao, tôi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng đang lắc lắc thân hình, vụng về nhảy theo bước chân của mọi người, nhưng không biết vì sao, có lẽ vì cô ấy quá căng thẳng nên khi người khác quay sang trái thì cô lại quay sang phải! Khi những lời bình luận ở dưới sân khấu càng lúc càng lớn thì mồ hôi cô toát ra cũng càng nhiều, môi cô mím chặt, đôi mắt long lanh nước!

Chết rồi!

Nhìn sắc mặt cô, tôi có một dự cảm không lành, quả nhiên, sau mấy giây đứng im, sắc mặt cô gái đó bỗng tím ngắt, một dòng nước mắt chảy ra và lao khỏi sân khấu như một chú thỏ đang hoảng sợ!

- A! Có người bỏ chạy kìa!

- Rối mắt quá! Cái này gọi là múa tập thể sao?

Tiếng huyên náo dưới sân khấu càng lúc càng vang to, trong tiếng cười nhạo của bạn bè, trên sân khấu thành một mớ hỗn loạn! Vừa rồi mọi người vẫn còn đứng cạnh tôi thành hàng thành lối, nhảy theo bước chân của tôi, giờ bỗng dưng như những chiếc bánh bao nhúng nước, hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, động tác càng lúc càng rối loạn, cuối cùng đều líu ríu lui hết về đằng sau.

Nhưng tôi không còn sức để ngăn cản họ, không lâu sau, trên sân khấu vắng tanh chỉ còn lại một mình tôi!

- Ha ha ha… Chỉ còn có một người kìa!

- Cái này gọi là khiêu vũ sao? Thật buồn cười!

- Mau xuống đi thôi!

Khung cảnh tôi một mình đứng nhảy trên sân khấu chắc chắn là rất buồn cười! Dưới sân khấu vang lên tràng cười nhạo báng! Nhưng không biết vì sao, tôi không lui xuống như tưởng tượng của mọi người mà vẫn nghiến chặt răng, không cho phép mình từ bỏ.

Bạch Tô Cơ! Cố lên! Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần tiếng nhạc chưa dứt, tôi vĩnh viễn không bao giờ dừng bước, tôi phải kiên trì tới giây cuối cùng!

“Múa dân tộc” là một điệu nhảy rất sôi động, động tác đơn giản, quan trọng là động tác của mỗi người phải khớp với nhau. Tôi cố gắng bắt các động tác của mình phải đi cùng với tiếng nhạc, kiên nhẫn duy trì sự hoàn mĩ của từng bước nhảy, bắt mỗi bước chân đều phải dẫm xuống đúng tiếng nhạc! Mỗi lần quay người đối diện với khán giả, tôi đều cố gắng điều chỉnh tâm lý của mình, để nụ cười của mình rạng rỡ nhất.

Quay tròn! Quay tròn! Quay tròn!

Tôi không muốn thấy gì, không muốn nghe gì, cũng không muốn nghĩ gì, chỉ muốn tiếp tục bước nhảy của mình! Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một giọng nói cứ lặp đi lặp lại: Bạch Tô Cơ, mày không được bỏ cuộc, nếu bây giờ mày bỏ cuộc, mày sẽ thua trắng tay!

Dần dần, tiếng cười nhạo bên tai cũng rời bỏ tôi, có lẽ sự nỗ lực của tôi đã nhận được sự ủng hộ của mọi người! Những người vừa cười nhạo tôi ban nãy đều há hốc mồm nhìn lên sân khấu, kinh ngạc quan sát màn biểu diễn của tôi!

Tang tang tang…

Âm nhạc càng lúc càng sôi động, nhưng phần múa cao trào của toàn đội tiếp theo đây cần có sự hợp tác của nhiều người, chắc chắn một mình tôi không thể hoàn thành nổi.

Tôi quay đầu lại, ra hiệu cho các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch đang co mình đứng đằng sau, ý bảo mọi người cùng lên sân khấu! Nhưng âm nhạc đã bước vào cao trào mà chỉ có vài người chịu bước lên.

Tiếng nhạc sôi động như càng khiến ấy người trên sân khấu trở nên đáng thương hơn. Trong phút chốc, cục diện khó khăn lắm mới có thể vãn hồi được lại trở thành trò cười trước mắt mọi người.

- Chúng ta cùng nhảy theo đi!

- Đây là múa dân tộc, càng đông người càng vui! Mọi người cùng lên đi!

- Được! Chúng ta cùng nhảy nào!

Đúng vào lúc tôi cảm thấy lòng tự tin của mình đã biến mất, sắp không thể đứng vững được nữa thì bỗng dưng dưới sân khấu lại vang lên những tiếng huyên náo!

Chỉ nhìn thấy không ít khán giả ở dưới kia đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhảy lên sân khấu.

Bốp bốp bốp… Cộp cộp cộp…

Những người bạn mới tham gia như những hạt giống nhiệt tình, ngay cả các thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch vừa nãy cũng lấy lại tinh thần, lần lượt kéo nhau lên sân khấu! Trong phút chốc, không khí của cả sân khấu lập tức trở nên sôi động hơn.

- Tôi nữa! Tôi cũng nhảy!

- Ha ha ha… Điệu múa này thú vị thật!

- Tôi xoay! Tôi xoay!

Tôi kích động nhìn những người bạn tốt bụng, nhiệt tình lại dâng trào! Bỗng dưng tôi không cẩn thận lao vào một người con trai trong lúc xoay tròn!

- Xin lỗi, xin lỗi! – Tôi ngẩng đầu lên rối rít xin lỗi người con trai đó, nhưng đụng phải đôi mắt vô cùng quen thuộc.

Trong đối mắt màu xám nhạt tràn ngập sự cổ vũ và tin tưởng, mái tóc ngắn màu vàng kim tung bay nhè nhẹ, cả thân hình dong dỏng cao…

- Kỷ Minh?

Không ngờ người con trai đó lại là Kỷ Minh!

Kỷ Minh khẽ gật đầu với tôi, khóe miệng nở một nụ cười, hình như đang nói “Yên tâm đi, có mình ở đây!”.

Kỷ Minh vừa cử động bước chân một cách nho nhã, thi thoảng lại nháy mắt với tôi, tay giơ lên thành biểu tượng chữ “V”.

Trái tim tôi lại như có dòng nước nóng tuôn trào.

- Bạch Tô Cơ, chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành điệu nhảy vui vẻ này!

Kỷ Minh…

Tôi bỗng hiểu ra tất cả! Chắc chắn là Kỷ Minh! Chắc chắn là anh đã kêu gọi bạn bè lên sân khấu giúp đỡ tôi! Chả trách vừa nãy không nhìn thấy anh đâu, chắc là anh đã tính tới tình huống vừa rồi nên đi gọi mọi người! Kỷ Minh, bạn lúc nào cũng xuất hiện vào lúc quan trọng nhất, luôn giống như một thiên thần giúp mình giải quyết mọi khó khăn. Cảm ơn! Cảm ơn!

Trái tim tôi cảm động và ấm áp lạ thường, tôi đưa tay ra, nắm nhẹ bàn tay to lớn của Kỷ Minh! Trong tiếng nhạc sôi động, trong tiếng hoan hô của bạn bè xung quanh, hai người chúng tôi xoay tròn… xoay tròn.

Đoạn nhạc sôi động nhanh chóng kết thúc, tiếp theo là phần kết hợp tự do. Kỷ Minh gật đầu cổ vũ tôi, trong nháy mắt, hai chúng tôi quay tròn ra hướng khác.

Tôi vui vẻ nhảy nhót không ngừng, hình như đã dồn toàn bộ sức lực của mình vào việc này nên cảm thấy vô cùng vui vẻ, một lát sau, tôi đã tới bên cạnh Ma Thu Thu!

- Ha ha! Thu Thu, tớ vui quá! Cậu biết không? Vừa nãy suýt nữa thì một mình tớ đứng bẽ mặt trên sân khấu, chính Kỷ Minh đã giúp tớ gọi mọi người lên đấy! – Tôi vừa thở hổn hển, vừa vui vẻ nói với Ma Thu Thu.

- Kỷ Minh? – Nhưng Ma Thu Thu lại khựng lại, mặt tỏ ra hoang mang, bỗng dưng cô đưa tay ra, chỉ vào những cái bóng đang khiêu vũ trên sân khấu. – Tô Cơ, cậu lẫn rồi hả? Cậu nhìn xem, những người đó đều mặc quần áo của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim.

Tôi nhìn theo hướng chỉ của Ma Thu Thu, một khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo hiện lên trong mắt.

Đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sáng sớm nhìn tôi không chớp, hàng lông mày uy nghi, ngạo mạn, khóe môi như một cánh hoa khẽ nhếch lên kiêu ngạo. An Vũ Phong?

Ù ù ù… Dường như có một trận sấm sét đổ lên đầu tôi! Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không dám tin vào mắt mình!

Sao có thể như vậy? Người giúp đỡ tôi lại là An Vũ Phong sao?

Tang tang tang! Tang tang tang!

Đúng vào lúc tôi đang không biết phải bộc lộ tâm trạng của mình như thế nào, bỗng dưng tiếng nhạc lại thêm dồn dập! Hả? Đã tới phần cuối cùng rồi – trao đổi bạn nhảy!

Tôi chỉ cảm thấy sau lưng mình rất nhiều người chen lên, trong phút chốc, tôi lạc mất khỏi Ma Thu Thu!

Khó khăn lắm tôi mới đứng vững được nhưng lại phát hiện ra hình như mọi người đêu đã bắt đầu xoay tròn với người bạn nhảy mới, nhưng trước mặt tôi vẫn trống không, thì ra là thiếu một người con trai, tôi bị lẻ ra rồi!

Tiếng âm nhạc sôi động với tôi lúc này mà nói hình như có chút gì châm biếm, tôi hoang mang đứng giữa sân khấu, cô đơn nhìn những chàng trai cô gái đang say trong tiếng nhạc, còn bản thân mình chỉ như một luồng không khí lướt qua! Thật xấu hổ, thật mất mặt!

Đúng vào lúc tôi cảm thấy bất lực với bản thân thì bỗng dưng một mái tóc đen mượt lướt qua mắt, không biết từ lúc nào, An Vũ Phong từ nãy vẫn đứng trong đám đông mỉm cười, nay đã nhảy lên sân khấu ngay cạnh tôi!

- Đẹp trai quá. – Mấy tiếng nói ngưỡng mộ dưới sân khấu vang lên.

- Ha ha, thế nào, không đủ người phải không? – Trong nháy mắt, giọng nói dịu dàng nhưng châm biếm lại vang lên bên tai tôi. – Đã nói với cô là đừng đấu với tôi mà.

- Không cần anh lo! Cho dù có không đủ người thì tôi cũng sẽ kiên trì tới cùng. – Mặc dù tôi biết bây giờ không thể nhảy một mình như vừa nãy được nữa, nhưng miệng tôi vẫn bướng bỉnh, cố ý quay mắt đi, không thèm nhìn vẻ mặt đểu cáng của An Vũ Phong nữa. – Đừng tưởng rằng anh giả vờ gọi mọi người lên sân khấu thì tôi sẽ nơi lỏng cảnh giác với anh, đây chỉ là một âm mưu mới của anh mà thôi!

- Âm mưu? Ha ha, Bạch Tô Cơ, xem ra cô vẫn còn thông minh hơn tưởng tượng của tôi một chút. Cứ cho là âm mưu, bây giờ cũng chỉ có tôi mới cứu được cô thôi! Hãy nhớ tới công ơn của tôi đấy nhé!

Trong đôi mắt của An Vũ Phong lại sáng lên tia nhìn mà tôi không dám nhìn, hắn cười lớn, tôi chỉ cảm thấy bàn tay mình nóng hơn! Cúi đầu xuống mới phát hiện ra tay hắn đã nắm lấy tay tôi từ lúc nào!

- Anh… – Tôi khựng lại, định nói gì nữa nhưng lời nói như bị chặn lại ở yết hầu, im lặng đúng hai giây tôi mới tỉnh lại, ra sức giằng co. – Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra!

- Lại chơi trò này! Cô kém cỏi quá đấy! – An Vũ Phong nhướng lông mày lên, đôi môi mỏng màu hồng khẽ cong về hai bên như vầng trăng mới mọc, nở một nụ cười khiến tôi điên đảo! Đôi mắt sâu thẳm của hắn như một hồ nước nhìn không thấy đáy, phát ra thứ ánh sáng như thôi miên, hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, vô cùng ngang ngược, nhưng lại không dễ dàng phản kháng! Mái tóc dài đen mượt sáng lên như một dòng sông màu bạc. – Đứa con gái bướng như trâu như cô mà sao lại có số phận may mắn thế? Được khiêu vũ với tôi là cơ hội ngàn năm có một đấy!

Trâu? Tôi đang định nổi giận thì bỗc sực tỉnh. Trời ơi! Hắn đang mời tôi khiêu vũ sao?

Tôi vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt lại một lần nữa chạm phải đôi mắt sâu hun hút của hắn, không biết vì sao, tôi không còn sức lực để giằng co với hắn nữa.

Xoay tròn… xoay tròn…

Loading...

Xem tiếp: Chương 04 Part 3

Loading...