Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Couple 50 Chương 02 Part 1

Chương trước: Chương 01 Part 5



Chương 2

RUNG ĐỘNG TRÁI TIM

Quả nhiên là “hàng cao cấp”!

Trên sân khấu, một chàng trai dong dỏng cao đang ôm cây đàn ghita trong suốt màu đỏ rực, mái tóc lộn xộn nhuộm đỏ dựng đứng lên, trên khuôn mặt anh tuấn và có vẻ ngang bướng là một nụ cười ngạo mạn!

Còn bên cạnh hắn là một người cao lớn đang cố cúi thấp đầu, khiến mọi người không thể nhận ra được sắc mặt của anh ta, chỉ để lộ ra cái cằm cương nghị, từ người anh ta toát lên cảm giác của một con người lạnh lùng, thần bí, và vũ khí của anh ta chính là một cây ghita bass.

Họ là ai?

Những chàng trai xuất sắc như vậy mà sao tôi không hề biết tới sự tồn tại của

họ?

- Tùng tùng tùng…

Bỗng dưng, một hồi trống dồn dập vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Lúc này, hai anh chàng đẹp trai hơi né người qua… một dàn trống lấp lánh ánh bạc xuất hiện trước mắt mọi người.

Và người ngồi sau dàn trống…

Chính là An Vũ Phong!

Tôi cảm giác như cái cằm của mình đã rơi xuống đất, hóa ra tôi bị chính “địch thủ” của mình thu hút tới đây.

Ông trời ơi! Hãy ột miếng đậu phụ tới đây đâm chết tôi đi!

- Tùng tùng tùng…

An Vũ Phong vẫn ung dung ngồi đó, mái tóc dài đen nhánh hơi buông xuống, khiến khuôn mặt đẹp trai của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ có chiếc khuyên tai bằng kim cương là thi thoáng vẫn sáng lên dưới ánh nắng mặt trời.

Hắn chầm chậm gõ mấy nhịp lên cái trống, dường như đang trêu đùa gì đó, nhưng dần dần, những tiếng gõ ngày càng dồn dập và cuối cùng, không ai còn nhìn thấy sự chuyển động ở tay hắn nữa.

Sau một hồi trống dồn dập, An Vũ Phong đột nhiên dừng lại, cầm dùi trống nhìn hai người bạn chơi ghita và chơi bass.

Lúc này, cả sân vận động bao trùm trong một sự yên lặng chết chóc.

Ngay sau đó, một bản nhạc mạnh mẽ vang lên khắp sân, rót vào tai mọi người đang có mặt tại đó!

Dần dần, trong đám đông bắt đầu có người hét tên An Vũ Phong.

Mọi người giơ cao hai tay, nhảy múa, gào thét…

- Trời ơi, tớ chỉ mới gặp cảnh tượng này trong show diễn của một ngôi sao nổi tiếng!

Một cô gái ngẩn ngơ nói.

- Đây là tay trống đẹp trai nhất mà tớ từng gặp…

Những người khác cũng hùa theo.

- Thiếu gia An, chúng tôi yêu anh! Chúng tôi yêu anh!

Đám đông bắt đầu phát ra những tiếng hét chói tai, sau đó từng tràng vỗ tay như pháo nổ vọng khắp sân trường.

Tôi ngẩn ngơ đứng ở đó, để mặc cho đám người xung quanh không ngừng xô đẩy vào người mình, nhưng tôi đã hoàn toàn bị An Vũ Phong trên sân khấu thu hút rồi, hai anh chàng đẹp trai lúc nãy thật vô phúc đã trở thành quá khứ!

Hắn hăng say tới quên cả bản thân, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần cho tiếng trống của mình, mỗi tiếng trống gõ xuống dường như đều có ma lực nào đó khiến người nghe không thể rời đi được.

Mái tóc đen nhánh cũng lắc lư theo mỗi điệu lắc mình của chủ nhân, tạo thành một đường vòng cung thật đẹp trong không trung! Hơn nữa lúc này, đôi mắt nghiêm túc của hắn giống như mặt nước hồ tĩnh lặng, khiến người ta không tự chủ được mà rơi vào đó, đôi môi hắn mím chặt hơi cong lên, càng trở nên gợi cảm. 

Cho dù là con người hắn hay tiếng trống của hắn đều có sức cuốn hút vô cùng, đều thể hiện ra phong thái của một bậc đế vương.

Một khúc nhạc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vỡ òa trong sân!

Bỗng dưng, ngón tay An Vũ Phong cong lại thành một vòng tròn, toàn trường nhất thời im phăng phắc.

Cái gã đáng sợ này đã dễ dàng khống chế trái tim của mọi người.

Tôi thừa nhận, tôi cũng đã bị tiếng trống của hắn làm cho rung động.

An Vũ Phong đứng lên, giơ cao dùi trống, ngạo mạn hất cao cằm, liếc mắt nhìn từng người đứng dưới sân khấu, đám nữ sinh đều đua nhau mở to mắt, ngừng thở chờ đợi.

Chết rồi, nếu bị hắn phát hiện rằng tôi cũng là một trong số các fan cuồng của hắn, thế thì còn mặt mũi nào gặp ai!

Người tôi cứng đơ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Đúng vào lúc tôi đang do dự xem có nên quay người đi hay không thì bỗng dưng một cô gái bên cạnh tôi run rẩy hét lên và lướt qua người tôi.

Tôi ngẩn ngơ quay người lại, thấy cô ta đã vui mừng như điên đứng trước mặt An Vũ 

Phong, mặt đỏ bừng, lắp bắp:

- Xin hỏi… có phải chọn tôi không?

An Vũ Phong nở nụ cười khiến cô ta gần như ngất đi, bỗng dưng nghiêng đầu, đôi 

mắt như cười như không nhìn thẳng về phía tôi, ngay sau đó, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên và cuối cùng là nheo nheo đôi mắt đa tình.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng miệng lại nói:

- Đương nhiên, vừa rồi tôi thấy bạn lắng nghe tôi chơi nhạc rất say mê.

Trái tim tôi phút chốc như rơi ra ngoài, mặt rát bỏng như vừa bị ai đó ột cái tát.

Tôi cắn môi, cúi thấp đầu…

Đáng chết, cái kiểu si mê vừa rồi của mình đã bị hắn nhìn thấy hết rồi! Hu hu, tôi không muốn sống nữa.

- Đúng là tôi rất thích.

Hai mắt cô gái đã biến thành bông hoa đào, hai tay ôm mặt xấu hổ.

An Vũ Phong thu ánh mắt của mình lại, khẽ vẫy tay, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào, chỉ vào một tập đơn đăng ký đặt dưới đất:

- Vậy thì mời bạn tham gia vào câu lạc bộ của tôi.

- A a a… Chúng tôi cũng muốn.

Cả hội trường thoáng chốc mất đi sự trật tự vốn có, một đám nữ sinh lao lên sân

khấu.

Tôi vội vã nhân cơ hội đó để bỏ đi, tôi không nên ở lại đó cho dù chỉ là một giây nào nữa! Nếu cứ như vậy, chỉ sợ hắn sẽ nghe thấy tiếng tim tôi đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Ánh mắt của gã đó thực sự có thể giết chết người.

Tôi tả tơi trở về với “trận địa” của mình, cảnh tượng nhiệt náo khi nãy đã không còn tồn tại nữa, một xấp giấy đăng ký dày cộp bị gió thổi bay xuống đất, Ma Thu Thu đang vội vã đi nhặt.

Tôi hít một hơi thật sâu, không biết là vì vẫn chưa lấy lại được tinh thần, hay vì thất vọng với sự “thất bại” của mình mà cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Chính vào lúc này, đột nhiên một bàn tay trắng dài chìa ra trước mặt tôi:

- Tôi có thể đăng ký không?

Giọng nói dễ chịu này giống như ánh sáng xua tan màn đêm trong tôi.

A! Tuyệt quá!

Tôi vui mừng ngẩng đầu lên, ngay sau đó đụng phải đôi mắt màu xám nhạt như đang cười nhìn tôi chăm chú.

Chủ nhân của đôi mắt đó có một mái tóc ngắn màu vàng kim, sống mũi cao thẳng kết hợp với đôi môi hồng tự nhiên, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu khiến trái tim tôi khẽ đập loạn nhịp!

Tôi hơi hoảng hốt nhìn người đứng trước mặt, một lúc lâu sau vẫn há hốc miệng, lắp bắp mãi mới thành câu.

- Kỷ Minh? Sao lại là bạn?

- Bạch Tô Cơ, ình một tờ đăng ký được không? Mình muốn tham gia vào Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch.

Kỷ Minh không hề quan tâm tới sự kinh ngạc của tôi, đôi môi màu hồng khẽ mỉm cười, trong đôi mắt màu xám nhạt phát ra tia sáng đẹp mê người, tiếng nói của anh thơm như hoa lan, đôi môi của anh như bông hoa đào mới nở, đem lại cho tôi thông điệp của mùa xuân.

- A… được chứ!

Đầu óc tôi cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, nở nụ cười vô địch của riêng Bạch Tô Cơ!

- Hoan nghênh bạn tham gia Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch! Bạn là thành viên nam đầu tiên của câu lạc bộ, xin chúc mừng!

Kỷ Minh cầm tờ giấy đăng ký, bước đi nho nhã về phía bàn, chăm chú điền các thông tin trong đó, giây phút đó, trong lòng tôi lại nhen lên một tia hy vọng.

Tang tang tang…

Mười phút trôi qua, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch của tôi đã lấy lại khí thế.

Ma Thu Thu cũng quên cả xấu hổ, chỉ cần nhìn thấy có người nào đi qua là chạy lên lôi họ lại, sau đó không hề do dự, bắt đầu tuyên truyền về Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch.

- … Các bạn, nếu các bạn tham gia vào Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch của chúng tôi, bạn sẽ được bạn Bạch Tô Cơ đích thân hướng dẫn, dạy bạn cách trang điểm khi hẹn hò, dạy bạn làm thế nào để giao tiếp với người bạn trai mà mình thích…

- Sẽ giúp các bạn chỉ trong một thời gian ngắn trở nên tự tin hơn, chủ yếu là bồi dưỡng khí chất và hình ảnh của các bạn…

Ha ha ha!

Thu Thu! Cậu lợi hại thật, mới có một lúc mà cậu đã học thuộc lòng phương châm hoạt động của câu lạc bộ rồi.

Lời giới thiệu nhiệt tình, thêm vào đó là màn trang điểm thần tốc của tôi, quả nhiên là có tác dụng.

Không lâu sau cũng có vài học sinh nữ tới đăng ký tham gia vào câu lạc bộ của chúng tôi.

Nhưng không được bao lâu, phiền phức lại tới!

- Xin hỏi Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch dạy mọi người kỹ năng yêu như thế nào?

- Có giáo trình gì có liên quan không?

- Yêu nhau chắc chắn không phải chỉ có một người và không khí đấy chứ?

Một đám nữ sinh bao vây Ma Thu Thu, trong mỗi cái đầu lại có một câu hỏi to đùng, ra sức truy hỏi cô.

Nhìn thấy cảnh này, tôi vội vã chạy ra, nhìn mọi người mỉm cười, nụ cười đẹp như cầu vồng.

- Mọi người không cần phải lo lắng, tham gia Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, tôi sẽ tiến hành luyện tập ọi người. Mỗi một bạn nữ đều được tiến hành các bài luyện tập có liên quan với một bạn nam để khắc phục vấn đề nhút nhát và tính cách hướng nội.

- Wa? Diễn tập tình yêu?

- Nhưng nếu không đủ các bạn nam thì làm thế nào?

- Nếu bạn nam đó rất xấu thì tôi cũng không cần! Tôi chỉ tập với người đẹp trai thôi.

Đầu tôi quay như chong chóng, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu bắt đầu nhỏ xuống hai bên thái dương. Tôi bất lực thở dài!

- Nếu đối tượng luyện tập là tôi, các bạn có ý kiến gì không?

Một giọng nói kiên quyết và rõ ràng vang lên như một hòn đá nặng, cắt ngang lời bàn tán của đám con gái.

Giây phút đó, tất cả mọi người đều như đã hóa thạch, ngẩn ngơ đứng nhìn, ánh mắt như một ngọn lửa nhìn chằm chằm vào sau lưng tôi!

- Chào mọi người, tôi tên là Kỷ Minh, tôi đã tham gia vào Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch thì tôi cũng xin góp một phần sức mạnh của mình cho câu lạc bộ này. Bây giờ nếu đăng ký, các bạn được ưu tiên chọn tôi là partner cho các bạn.

- Kỷ Minh!

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Kỷ Minh, nụ cười của anh còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

- A a a… Đẹp trai quá! Đẹp trai quá đi mất!

- Tôi muốn tham gia vào Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch! Tôi muốn trở thành người đầu tiên được luyện tập với Kỷ Minh!

- Bạch Tô Cơ, cho tớ một tờ đăng ký!

Sau ba giây bị Kỷ Minh làm cho hóa thạch, đám con gái bỗng như một đàn vịt tranh nhau con giun bé xíu, lao về phía tôi như dòng thác!

- Đừng có chen! Mọi người đừng chen lấn!

- Kỷ Minh! Anh chờ đấy, chắc chắn em sẽ trở thành partner đầu tiên của anh!

- Kỷ Minh! Em tới rồi…ô… i…

Binh!

Không hiểu sao, tôi bỗng dưng trở thành trung tâm của một cái vòng tròn, bị vô số bàn tay kéo, đẩy, muốn dừng lại nhưng không thể nào khống chế được đám con gái đang kích động kia.

Một đám đông hỗn độn đang giằng co tôi.

Còn xấp giấy đăng ký trong tay tôi chỉ trong nháy mắt đã không còn tờ nào!

Giáo trình tình yêu đầu tiên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch

Địa điểm: Phòng âm nhạc Đại học Tinh Hoa

Học viên: Các bạn nữ.

Người mẫu đặc biệt: Kỷ Minh.

Giáo viên hướng dẫn: Bạch Tô Cơ.

“Phòng học tình yêu Tiểu Bạch” Lesson One – Tự mình phát hiện

Cho dù là hy vọng có nhiều bạn hơn, hay hy vọng nhận được sự chú ý của chàng trai mà mình thích, trước tiên bạn phải biết tự phát hiện ưu điểm của bản thân và phát triển ưu điểm này, dũng cảm thể hiện chúng cho người mà bạn thầm thương trộm nhớ.

Hãy quên đi mọi khuyết điểm khiến bạn thấy sợ hãi, muốn người khác thích bạn, trước tiên bạn phải thích chính bản thân mình!

- Nếu mây biết rằng, những đêm nhung nhớ kéo dài vô tận, thở thêm một giây, nhớ thêm một giây, trái tim lại thêm một giây cháy bỏng…

Bây giờ đang là giờ tan học nhưng trong phòng âm nhạc vẫn vang lên bài tình ca mà mọi người đều khá quen thuộc.

Một cô gái to béo dùng những ngón tay béo trắng của mình che đôi má đỏ hồng, xấu hổ hướng về phía cửa sổ:

- Tớ… Tớ tên là Hồ Bách Linh, sở trường duy nhất của tớ là ca hát, nhưng từ trước tới nay chưa có ai chịu nghe tớ hát. Kỷ Minh, bạn biết không? Chuyện mà tớ muốn làm nhất lúc này là đứng trước mặt bạn và hát cho bạn nghe.

Nhìn vào cảnh này, trên đầu tôi bốc lên ba cột khói!

Hừ… Không ngờ Kỷ Minh lại có sức chịu đựng như vậy.

“Ưu điểm” mà Hồ Bách Linh nhận ra quả thật là đáng sợ, ngay cả chủ tịch câu lạc bộ như tôi cũng không thể nào chịu nổi!

Khi đó, cái bóng bên cửa sổ vẫn đứng với tư thế vô cùng nho nhã, ánh mặt trời màu vàng hòa với máu tóc ngắn màu vàng khiến ánh sáng quanh đó càng thêm rực rỡ!

- Bách Linh, cảm ơn màn trình diễn của bạn. Tiếng hát của bạn thực sự khiến trái tim tôi rung động.

Kỷ Minh khẽ quay người, hai mắt hơi nhướng lên, trong ánh mắt màu xám nhạt che giấu một nụ cười khiến người khác có thể ngừng thở.

Tay trái anh khẽ đặt hờ trước ngực, tai phải hơi mở ra về phía trước, làm động tác như đang cảm ơn người đối diện.

Hồ Bách Linh dường như không dám tin vào việc xảy ra trước mắt mình, hấp tấp chạy về phía Kỷ Minh, ai ngờ rằng chân trái của cô ta không cẩn thận, vấp vào một hòn đá…

Cả thân hình to lớn bỗng đổ ụp xuống…

A a a…

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhắm chặt mắt lại.

Nhưng mấy giây đã trôi qua, tiếng động nặng nề vẫn không vang lên.

Nhìn qua kẽ hở của ngón tay, tôi kinh ngạc phát hiện ra, Kỷ Minh đã chạy vội về phía trước, quỳ một chân xuống, đỡ lấy Hồ Bách Linh.

Thoáng chốc, hai con mắt của Bách Linh đảo qua đảo lại, đôi mắt vốn dĩ có màu đen giờ đã chuyển sang màu đỏ.

Và sau lưng cô ta dường như cũng xuất hiện một bầu trời ngập trong sắc đỏ của hoa đào, ngay cả không khí cũng trở nên ấm áp hơn, tràn đầy mật ngọt.

Mọi người xung quanh đó mở to mắt, ngay cả chớp mắt cũng không dám.

Thình thịch…

Không khí im lặng tuyệt đối, chỉ nghe thấy tiếng tim mọi người đang đập dồn dập.

Rất tuyệt! Rất hay!

Màn tỏ tình của Hồ Bách Linh rất tuyệt, và biểu hiện xuất sắc của Kỷ Minh cũng khiến mọi người càng thấy không hối hận khi tham gia vào câu lạc bộ này.

Chỉ có điều… cái giá mà Kỷ Minh phải trả cho Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch quá lớn.

Chủ tịch câu lạc bộ quyết định sẽ ghi nhớ công ơn này của anh.

Anh phải đứng vững nhé!

Giáo viên hướng dẫn bài học lần này – tôi, hai tay khoanh trước ngực, hài lòng gật đầu!

“Phòng học Tình yêu Tiểu Bạch” Lesson Two – Phản ứng sau khi

bị từ chối

Nếu có người từ chối bạn, bạn đừng bao giờ tỏ ra sụp đổ hay khóc lóc đau đớn hoặc làm những hành vi khiến người kia càng thấy sợ hãi bạn!

Hãy cứ mỉm cười và quay người bước đi, hoặc bạn có thể lịch sự và tự nhiên đưa ra yêu cầu… làm bạn bình thường.

- Bạn Kỷ Minh, bạn có sẵn sàng chấp nhận lời tỏ tình của tôi không?

A a a! Tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa.

Lại là Hồ Bách Linh.

Giọng nói của cô ta run rẩy như thể một cái ly thủy tinh đang phải nhảy múa trên đầu kim, chỉ cần không cẩn thận sẽ vỡ tan tành.

- Rất xin lỗi, bạn Bách Linh, tôi nghĩ rằng chúng ta không hợp nhau, nhưng tôi sẵn sàng trở thành một người bạn tốt của bạn.

Kỷ Minh kiên định lắc đầu, chầm chậm nói bằng âm thanh khiến người ta khó có thể kháng cự.

Wa!

Mọi người rơi vào yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng trái tim của Bách Linh rơi bụp xuống nền nhà! Những giọt nước mắt trong vắt không ngừng lăn ra, tôi chỉ sợ nơi này sắp thành sông tới nơi.

Đúng vào lúc vô cùng nguy cấp này, tôi ra hiệu bằng mắt cho Ma Thu Thu, Ma Thu Thu hiểu ý gật đầu, không hề do dự bước nhanh về phía trước, khẽ nói nhỏ vào tai Bách Linh mấy câu.

Nhận được sự nhắc nhở, Hồ Bách Linh lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.

- Hu hu… hu… bạn Kỷ Minh… Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý của bạn rồi! Chúng ta… vẫn là bạn tốt chứ?

- Ừ, tất nhiên.

Trên khuôn mặt Kỷ Minh vẫn là nụ cười điềm đạm.

- Vậy thì… Nếu chúng ta là bạn tốt, bạn có thể dành cho tôi một cái ôm của tình bạn không? – Ai mà ngờ Hồ Bách Linh lại đưa ra yêu cầu này.

Cái gì?!

Hồ Bách Linh quả là hiểu thật “sâu sắc” về tinh túy của bài học thứ hai!

Hình như tôi đâu có dạy cô ta về “cái ôm cuối cùng”?

Cô gái này đúng là…

Tôi không nhịn được, trợn mắt lên, tiếp tục quan sát sự thay đổi tiếp theo, còn Ma Thu 

Thu cũng căng thẳng, lấy tay che miệng.

Đúng vào lúc này, còn chưa chờ sự cho phép của Kỷ Minh, Hồ Bách Linh đã lắc lư thân hình béo ục ịch của mình chạy về phía anh.

Tôi chỉ nhìn thấy Hồ Bách Linh như “sói đói vồ mồi”, khi cô ta còn cách Kỷ Minh vài milimét, tôi không nhịn nổi nữa, đám con gái này thật là quá quắt.

Chính vì tính cách hiền lành tốt bụng của Kỷ Minh mới khiến họ không ngừng đưa ra các yêu cầu vô lý.

Là bạn bè, tôi không thể bàng quan đứng ngoài được.

Nghĩ tôi đây, tôi bỗng lao lên, Hồ Bách Linh bất ngờ bị ngăn lại, cả người lập tức như một trái đạn, bay ra ngoài!

- Tại sao… Tại sao ngay cả yêu cầu của tôi cũng không được…

Hồ Bách Linh đầu tóc rũ rượi nằm bò trên sàn nhà, đầu đập vào bàn, hai tay mệt mỏi đưa lên chải lại tóc, đau lòng khóc.

Các thành viên khác lúc đó đều chĩa mũi dùi về phía tôi:

- Chủ tịch, cậu làm gì vậy. Rõ ràng cậu bảo chúng tớ luyện tập mà!

- Không phải là cậu đau lòng cho bạn Kỷ Minh đấy chứ?

- Chủ tịch, Hồ Bách Linh vẫn khóc kìa, phải làm thế nào?

A a a… Cái đám này, tôi sắp vỡ tung đầu ra mất.

Còn Kỷ Minh lúc đó vẫn bình tĩnh quan sát bọn con gái xung quanh, đôi chân dài của anh bước từng bước dài, đi về phía Hồ Bách Linh.

Hồ Bách Linh ngẩn người ra, còn Kỷ Minh thì nhẹ nhàng cúi xuống, bình thản chìa tay ra trước mặt cô ta, nhẹ nhàng nói:

- Dựa vào tay tôi đứng lên đi.

Hồ Bách Linh giống như bị thôi miên, há hốc miệng ra dựa vào tay Kỷ Minh và đứng lên! Chỉ còn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Kỷ Minh bay trong không trung.

- Bạn không được quên nội dung của bài học! Trước mặt chàng trai đã từ chối mình, nếu cứ đeo bám lấy người ta sẽ phá mất hình ảnh của con gái. Đó không phải là cách làm đúng đắn.

Kỷ Minh lại mỉm cười:

- Tôi dành cho bạn một cái ôm tình bạn thì có thể. Có điều, cần phải chờ chủ tịch Bạch Tô Cơ sắp xếp bài học lần sau đã.

- Ôi! Bài học lần sau! Tôi mong nó đến thật mau.

- Wa, đừng! Chủ tịch, cho tớ thành partner của Kỷ Minh đi!

- Hồ Bách Linh, tránh ra! Bài học của cậu hôm nay kết thúc rồi! Giờ tới lượt tớ! Bỏ ngay bàn tay lợn của cậu ra khỏi người Kỷ Minh.

Nhìn thấy Hồ Bách Linh chìm đắm trong men say của hạnh phúc, đám con gái xung quanh vốn đã bị ánh hào quang của Kỷ Minh hút hồn bắt đầu hét lên căm phẫn.

- Suỵt!

Đúng vào lúc đó, Kỷ Minh đang đứng giữa vòng vây của các bạn nữ quay người qua, đôi mắt sáng lên một nụ cười. Khóe miệng anh hơi nhếch lên giống như một cái kẹo ngọt có tác dụng an ủi thần kỳ, trong phút chốc, mọi tiếng hét đều đột nhiên im bặt.

- Đừng vội, chúng ta tiến hành lần lượt, cứ từ từ. Ai cũng có cơ hội mà…

- Tô Cơ, Kỷ Minh… Cậu ấy lợi hại quá!

Loading...

Xem tiếp: Chương 02 Part 2

Loading...