Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 367 (1): Thỏa Hiệp

Chương trước: Chương 366 (2): Chiến Đấu Với Tu Sĩ Hóa Thần



Đây là Tinh Mang của Lâm Vân.

Tu sĩ họ Vi mặc dù có nhiều thủ đoạn, nhưng hắn không tin một tu sĩ Nguyên Anh có thể ngăn cản được pháp bảo bổn mạng của ông ta oanh kích.

Nhưng sau khi đập mấy trăm cái, cái vòng bảo hộ xung quanh Lâm Vân không hề có dấu hiệu bị rạn nứt nào cả, mà vẫn vững vàng ở đó.

Sắc mặt của tu sĩ họ Vi trở nên âm trầm. Thực lực của Lâm Vân đã vượt quá dự liệu của ông ta. Không ngờ một tu sĩ Nguyên Anh lại có chân nguyên hùng hậu như vậy. Ông ta không biết cho dù cái xích của ông ta đánh đến sang năm, cũng không thể làm gì được vòng bảo hộ của Lâm Vân. Bởi vì Lâm Vân đã có Sơn Hà Đồ cung cấp linh lực, chẳng lo bị khô kiệt.

Hơn nữa hiện tại Sơn Hà Đồ đã nhận chủ. Không cần phải đới tinh lực khô kiệt nó mới cung cấp. Lâm Vân muốn hấp thu khi nào thì hấp thu.

Sắc mặt của tu sĩ họ Vi có chút trắng bệch. Bỗng nhiên thanh xích màu xanh phóng ra ánh sáng mạnh hơn lúc đầu, rồi dùng lực lượng cực lớn đánh về phía vòng bảo hộ của Lâm Vân.

Không ngừng vang lên tiếng rầm rầm, vòng bảo hộ của Lâm Vân đã vỡ tan.

Thấy tu sĩ họ Vi đã đánh nát vòng bảo hộ của Lâm Vân, các tu sĩ xung quanh đều tán dương.

- Thật không biết trời cao đất rộng là gì, dám khiêu chiến với tu sĩ Hóa Thần…

- Hiện tại chắc hắn đã biết thực lực cách xa thế nào. Không chừng sắp phóng Nguyên Anh ra ngoài rồi.

- Phóng Nguyên Anh ra làm gì?

- Đần thế, để chạy chứ còn làm gì nữa. Ha ha…

Lông mày Lâm Vân nhăn lại. Hắn không nghĩ tới Tinh Mang của hắn có thể bị đánh nát. Tiếc rằng trong tay hắn không có pháp bảo nào tiện tay. Mà Sơn Hà Đồ là một bí ẩn, hắn không muốn lấy ra sử dụng trong trường hợp như thế này.

Bỗng nhiên Lâm Vân cảm thấy có gì nóng rực đang lao về phía mình. Lâm Vân nhìn nhìn, đó là ba quả cầu lửa màu xanh nhạt. Ba quả cầu này tản ra khí tức rất khủng bố.

- A, đó không phải là Dị Hỏa “Tam Âm Lục Hỏa” sao? Không ngờ Vi tiền bối lại có Dị Hỏa như vậy. Lần này tên Lâm Vân chết chắc rồi.

- Thật đúng là Dị Hỏa “Tam Âm Lục Hỏa”. Mạnh thật, không biết khi nào tôi mới có thể tạo loại lửa đấy.

- Mơ đi. Muốn sử dụng loại lửa đó phải có cơ duyên. Cho dù ngươi có lên tới Hóa Thần cũng phải xem cơ duyên như thế nào. Có phải tùy tiện là có ngọn lửa đó đâu.

….

Thấy ba quả cầu lửa mang theo áp lực cực lớn đang bao vây mình. Thậm chí ngay cả đường lui của mình cũng bị ngăn cản. Lâm Vân chỉ lạnh lùng cười. Hắn rõ ràng không có ý chống cự, mà giơ tay chộp một quả cầu lửa.

Người xung quanh thấy vậy đều hít một hơi khí lạnh.

Người này điên rồi sao? Rõ ràng dám dùng tay để bắt Tam Âm Lụ Hỏa. Nhất định là vừa nãy bị Lục Xích đánh cho điên rồi. Vừa chạm tới ngọn lửa kia thì đã bị biến thành troi bụi.

Vi Trân cũng kinh dị nhìn Lâm Vân. Trong lòng tự nhủ, thực lực của tu sĩ Nguyên Anh này không hề kém. Chẳng lẽ hắn không biết là không thể dùng tay không đón đỡ Tam Âm Lục Hỏa sao?

Mặc kệ những người kia nghĩ cái gì, trong nháy mắt Lâm Vân đã nắm quả cầu lửa Tâm Âm Lục Hỏa trong tay. Quả cầu lửa liền biến mất vô tung vô ảnh.

Những người xung quanh nhìn thấy Lâm Vân thực sự tiếp được Tam Âm Lục Hỏa. Thậm chí còn làm tan biến ngọn lửa, đều lặng ngắt như tờ. Sắc mặt của Vi Trân thì trắng nhợt. Một quả cầu lửa Tâm Âm Lục Hỏa biến mất khiến cho ông ta thiếu chút nữa phun ra máu. Ngọn lửa này chính là ngọn lửa do ông ta luyện, nhưng đảo mắt đã bị cắt đứt liên lạc.

Lâm Vân cười lạnh lùng. Trong lòng tự nhủ, lão tử đã đối kháng với Thiên Diễm không màu ở tuyệt cảnh Thiên Diễm vài năm. Thậm chí về sau còn bị lão tử thu lại. Thì một ngọn Dị Hỏa nho nhỏ sao có thể đốt ta được. Đoàn lửa Tâm Âm Lục Hỏa vừa nãy kia đã bị Lâm Vân âm thầm thu vào Tinh Thần Châu.

Thu nốt hai quả cầu lửa còn lại vào Tinh Thần Châu, Lâm Vân lạnh lùng nhìn tu sĩ họ Vi kia. Hắn không chủ động tấn công, bởi vì hắn biết hiện tại hắn còn chưa có khả năng lưu một tu sĩ Hóa Thần lại. Lưỡng bại câu thương, còn không bằng giả vờ cao thâm. Tuy nhiên hắn cũng biết, tu sĩ họ Vi kia muốn lưu mình lại, chỉ là nằm mộng mà thôi.

Mà thực lực hiện giờ của mình đã tương đương với Hóa Thần Kỳ. Thậm chí còn lợi hại hơn tu sĩ họ Vi kia môt chút. Chỉ là do kinh nghiệm chiến đấu với các tu sĩ cấp cao chưa đủ. Thứ hai là mình không có một pháp bảo tốt.

Cơ thịt trên mặt Vi Trân run rẩy một cái. Ông ta đã coi trọng tên Lâm Vân kia. Nhưng vẫn không ngờ hắn lại lợi hại đến như vậy. Sắc mặt biến ảo một lúc, giống như đã quyết tâm cái gì đó. Trong tay ông ta xuất hiện một hạt châu đen kịt.

Lâm Vân vừa thấy hạt châu, sắc mặt liền trầm xuống. Xem ra tay tu sĩ họ Vi kia không bỏ qua cho mình. Lâm Vân không do dự nữa, giơ hai tay lên, tạo thành những ngọn lửa màu tím nhạt cực kỳ khủng bố, rồi đánh về tu sĩ họ Vi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vân sử dụng Thiên Diễm kết hợp với Tinh Hỏa để công kích. Vi Trân thấy thế liền biết không tốt. Lập tức tạo ra một cái thuẫn có hình đầu rắn. Nhưng cái thuẫn đầu rắn này bị hòa tan rất nhanh, mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Nếu kéo dài thêm thì cái thuẫn sẽ tan biến.

Nhưng như thế còn chưa hết, Lâm Vân lại phóng thêm mấy chùm Tinh Hỏa đánh tới.

Xung quanh đã trở nên lặng ngắt như tờ. Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, ngọn lửa màu tím mà Lâm Vân ử dụng mạnh hơn Tam Âm Lục Hỏa mà Vi trưởng lão tạo ra nhiều lắm.

Lâm Vân âm thầm suy nghĩ. Tinh Hỏa kết hợp với Thiên Diễm, lực công kích không tồi. Nhưng vẫn xa xa không bằng Thiên Diễm bên trong Tinh Thần Châu. Nếu trực tiếp mang Thiên Diễm trong đó ra sử dụng, không biết kết quả như thế nào? Lâm Vân rất chờ mong.

Lão già họ Vi kia có thể luyện hóa Tâm Âm Lục Hỏa, không biết mình có thể luyện Thiên Diễm hay không? Nếu hắn có thể luyện hóa Thiên Diễm trong Tinh Thần Châu, Lâm Vân tưởng tượng khi mình đối địch với người khác, Thiên Diễm phô thiên cái địa phóng tới. Cho dù có tu vị cao tới đâu, phỏng chừng cũng không chịu được.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân cười vô sỉ một tiếng. Mà trong mắt của Vi Trân, nụ cười đó giống như là châm chọc.

- Lâm đạo hữu, dừng tay lại đã…

Mắt thấy tấm lá chắn của mình sắp bị thiêu hủy, mà tay Lâm Vân kia vẫn không ngừng phóng ra lửa, tu sĩ họ Vi mới sợ hãi.

Lâm Vân khinh thường nói:

- À, chẳng lẽ ngươi nói dừng tay là ta phải dừng sao. Ngươi tính là cái đếch gì.

Sắc mặt của Vi trưởng giống như gan heo vậy. Mình phải rất vất vả mới có được tấm chắn này. Nếu bị hủy thì sẽ không kiếm được cái thứ hai.

Nhưng điều này không phải là chủ yếu. Chủ yếu là mình không có cách nào ngăn cản ngọn lửa của Lâm Vân. Có thể tưởng tượng, một khi Lâm Vân thiêu hủy tấm lá chắn của mình, thì ngọn lửa kia sẽ phô thiên cái địa đốt cháy mình. Ngoại trừ chạy trốn, ông ta không có cách nào khác.

Nhưng có nên chạy trốn hay không? Vi Trân đã là tu sĩ Hóa Thần, nếu bỏ chạy đi, còn gì mặt mũi đi lại trong giới Tu Chân nữa. Trừ khi mình một mực tu luyện không đi ra ngoài.

Ông ta thật không ngờ Lâm Vân lại lợi hại đến như vậy. Nếu sớm biết, thì cứ để cho hắn đập bể cả phường thi Đông Lâm, còn mình thì không can thiệp.

Loading...

Xem tiếp: Chương 367 (2): Thỏa Hiệp

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Huyết Thư

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 20




Nalu story (Fairy Tail fanfic)

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 72


Thái Giám

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 48