Giọng nói của Lâm Vân lạnh như băng khiến chomọi người trong hội trường như muốn hóa đá. Tên này làkẻ nào thế, saokhông xuất bài theo lệ?
- Sáu mươi triệu…
Giọng nói của Lâm Vân cuối cùng đã chọc giận kẻ cótiền trong hội trường, sau khiLâm Vân báo giá thì tăng lên thêm mười triệu.
- Một trăm triệu.
Sau khigiá của Lâm Vân đưa ra,tất cả mọi người đều ngơ ngẩn. Người này thật sự điên rồi sao? Đây chỉ làmột tấm tàng bảo đồ hư hưthực thực thôi mà! Hàtất phải liều mạng như vậy! Tên này đúng làđần độn rồi! Một trăm triệu muavề một tấm bản đồ, lại còn làthứ hư hưthực thực?
Người thiếu phụ chủ trì cuộc đấu giá cũng không ngờ vật này lại đấu được giá caonhư vậy. Hưng phấn đến mức nói chuyện cũng cóchút lạc giọng. Một thứ vốn dự đoán bán rađược với giá bamươi triệu, bây giờ đã bán được một trăm triệu rồi, làm saokhông khiến người takích động chođược.
- Một trăm triệu lần thứ nhất…
- Một trăm mười triệu.
Thiếu phụ này không ngờ đến cái giá này rồi màvẫn cóngười còn lên giá.
- Năm trăm triệu.
Lâm Vân thấy phiền rồi, trực tiếp báo ragiá năm trăm triệu. Thằng chanày ởđâu chui ra màphiền thế, lần sau gãvẫn còn báo giá, ông đây sẽ xuất luôn ramột tỷ. Nếu gãvượt quamột tỷ, vậy thì xinlỗi anhbạn, tôi phải giết người cướp của rồi.
Cả hội trường hít phải một hơi khí lạnh, ngay cả cái người giàu có kiamuốn dùng tiền đè chết Lâm Vân, cũng bị cái giá Lâm Vân đưa ralàm chongây dại. Đây cóphải làngười không? Còn muốn người sống nữa không vậy! Đây làhội bán đấu giá dưới mặt đất trong nước đấy, đâu phải làquốc tế chứ. Thằng chanày saolại biến hội đáu giá này thành đấu giá Dạ Minh Châu ởYên Kinh vậy.
Thiếu phụ chủ trì đấu giá đã không còn làlạc giọng nữa, màquả thực làtoàn thân đã phát run. Vật này không ngờ bán ravới giá trên trời năm trăm triệu, cho dùđấu giá trích phần trăm bà tacũng phát tài với một món tiền phinghĩa rồi.
Không có aităng thêm giá. Năm trăm triệu muamột thứ không biết, cho dù làngười cótiền hơn đinữa, cũng không muốn mua. Huống hồ người một lần cóthể xuất ranăm trăm triệu cómặt ởđây thật sự không nhiều. Rất nhiều người đều làkhông cótiền mặt, không phải lànhững người cóthể nói xuất ra làxuất rađược như Lâm Vân.
Tấm bản đồ được Lâm Vân muavề, hắn gắng nén sự kích động trong lòng. Hắn không dám luyện hóa ởđây, cũng không dám sử dụng tinh lực để kiểm tra, chỉ làmuốn tiện taycất tấm bản đồ đã được bọc cẩn thận bằng vải lụa vào trong chiếc nhẫn.
Tuy nhiên Lâm Vân lập tức ngây ngẩn cả người, tấm bản đồ này không cách nào để thuvào trong chiếc nhẫn được, bất luận hắn chovào kiểu gìcũng không được. Chuyện gìthế này? Lâm Vân tuyđến từ một nơi màcả khoa học kỹ thuật và tuchân cùng tồn tại, nhưng rất nhiều chuyện trên phương diện tuchân hắn cũng không hiểu hết được.
Cũng không cóhệ thống sưphụ dạy quahắn, hoặc lànói Thiên Hồng mặc dùkhoa học kỹ thuật phát triển cũng không tệ lắm, nhưng tuchân cũng làmột tinh cầu rớt lại phía sau.
Nếu đã không nhét vào được, Lâm Vân chỉ đành nhét nóvào trong ngực, chuẩn bị đợi lát nữa tìm kiếm chỗ yên tĩnh để nghiên cứu cẩn thận một chút.
Tuy nhiên Lâm Vân vừa đi rakhỏi đại sảnh buổi đấu giá liền biết ítnhất có bangười đitheo hắn, rõràng cũng cóchủ ýgiết người cướp của. Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, không ngờ đã mang chủ ýđó đánh lên đầu mình.
- Tấm bản đồ bị người ta muarồi, tôi đang đitheo người này? Bây giờ làm thế nào đây?
Nếu Lâm Vân chú ýthì người gọi điện này chính làvị đã báo giá một trăm mười triệu, cũng chính làvị màhắn gặp ởquán barTình Nhân.
- Cái gì, cậu mang theo haitỷ màkhông muađược tấm bản đồ đó sao?
Đầu dây bên kiatruyền đến giọng nói khiếp sợ dị thường.
- Đúng vậy, người này làtên điên, không ngờ một lần từ một trăm triệu tăng lên năm trăm triệu. Tôi nghĩ với giá này cóthể muađược năm tấm như vậy. Bây giờ đitheo hắn còn có haingười nữa.
Người đàn ông gọi điện thoại này nói.
- Lập tức lộ thân phận, để những kẻ đitheo kiatránh ra.Người này không được bỏ qua, không ngờ cótiền như vậy. Không chỉ đoạt lại tấm bản đồ đó, màcả tiền của ycũng lấy về.
Giọng nói đầu dây bên kiabình tĩnh màlạnh lùng.
- Vâng.
Người đàn ông đitheo Lâm Vân này cúp điện thoại, thân hình đột nhiên triển khai, hóa ra làmột caothủ.
Sau hơn mười phút, người này đã ngăn Lâm Vân lại.
- Anh cóchuyện gìkhông?
Lâm Vân nhìn người đàn ông ngăn trước mặt mình, cóchút không hiểu hỏi.
- Cậu biết cậu bị baonhiêu người theo dõi không? Những người này đã bị tôi đuổi đigiúp cậu rồi, tôi cũng không cần cậu cảm ơntôi, chỉ cần cậu đitheo tôi một chuyến làđược. À,giới thiệu một chút, tôi làTạ Hổ.
Người đàn ông gọi điện thoại sau khingăn Lâm Vân lại, nói với hắn bằng giọng rất nhỏ nhẹ.
- Tạ Hổ phải không, anhgiúp tôi đuổi đám người theo dõi kiađi, tại saotôi lại phải cảm ơnanh. Hơn nữa, đường rộng thênh thang, phần aingười đấy đi. Tại sao anhbiết làngười tatheo dõi tôi? Cólẽ người tachỉ làngười điđường cũng không chừng, anhcũng báđạo quá đi. Huống hồ tại saotôi lại phải đitheo anh, tôi muốn về nhà ngủ không được sao?
Lâm Vân nói xong còn vỗ vỗ tấm bản đồ trong ngực, cảm thấy vẫn còn nên lập tức yên tâm. Nhất thời Tạ Hổ dở khóc dở cười, tên này nhiều tiền quá nên bị đần rồi sao? Đến lúc này rồi không ngờ một chút cũng không sợ mình, cho dù làthằng ngốc cũng biết mình không có ýtốt. Nhưng động tác vừa rồi của hắn saomình thấy cóchút quen quen? Đúng rồi, nhớ rarồi, chính làlúc học trung học, cómột bài văn tên làKhổng Ất Kỷ, bên trên viết nét Mác (cách viết đưa bút về bên tayphải xuống )cứng nhắc vẫn còn.
Đây nhất định là concháu nhà giàu kia. Tuynhiên bất luận là ai,rơi vào taymình rồi tuyệt đối không thể buông tha. Nghĩ tới đây gãmang theo cái nhếch mép, nói:
- Cậu không cần đợi lâu đâu, rất nhanh sẽ có xeđến đón cậu thôi.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, không thèm để ýđến tên ngăn mình lại đó, cất bước rời đi. Tạ Hổ lần nữa ngăn Lâm Vân lại,
- Thứ nhất cậu không đinổi đâu, thứ hai, cho dùcậu đirồi, hậu đài nhà cậu dù cólớn, đắc tội với chúng tôi rồi cũng chịu không nổi đâu.
- Anh nếu đã nói với tôi anh là ai, ýchính làtôi bất luận như thế nào cũng đikhông xong đúng không?
Lâm Vân bình tĩnh hỏi.
- Không sai, cũng không quá đần. Tuynhiên cậu cũng khá bình tĩnh đó. Nói thật chocậu biết, cho dùDương bang chúng tôi bại lộ, chúng tôi cũng không sao. Chonên cậu nên ngoan ngoãn phối hợp, cólẽ còn cóthể giữ được một mạng không chừng.
Tạ Hổ biết, uyhiếp làcần có, nhưng không thể bịt mất đường sống của người khác, như vậy sẽ không còn đường sống để về nữa.
- Ồ, Thâm Hải Dương, bađại bang? Nói saonhỉ? Giới thiệu một chút đi, cũng để chotôi được ngưỡng mộ quý bang một chút.
Lâm Vân cười cóchút âmhiểm. Tạ Hổ sửng sốt một chút, người này cótiền như vậy, chắc làkhông ngốc như thế chứ? Lẽ nào lúc này rồi màmột chút cũng không sợ? Nhìn bộ dạng của hắn không giống như đang giả bộ mà? Sắc mặt trầm xuống nói:
- Thâm bang, Hải bang, Dương bang, là babang lớn ởHồng Kông, cái này làngười Hồng Kông đều biết.
- Nhưng tôi không phải người Hồng Kông, anhgiới thiệu một chút về Hải bang đi. Cái tên này nghe cũng không tệ nhỉ.
Lâm Vân cười lạnh trong lòng, không ngờ nghe thấy Hải bang ởđây, thật sự làkhông uống công khiđến đây.
Tạ Hổ sắc mặt âmtrầm, gãkhông biết Lâm Vân đang cóchủ ýgì, rốt cuộc là cónên đánh ngất hắn rồi mang hắn đi haykhông.
Lâm Vân đã nhìn ratâm tưcủa Tạ Hổ, ungdung nói,
- Có lẽ sau khi anhgiới thiệu về Hải bang, tôi sẽ chủ động đitheo anhkhông chừng. Nếu không, tôi chỉ cần kêu lên một tiếng, cólẽ sẽ cóngười nghe thấy các anh làquân bắt cóc đấy. Để tỏ lòng thành ý,tôi xinphép nói trước tên của tôi, tôi làLâm Vân.
- Cậu muốn biết gì?
Tạ Hổ trong lòng tự nhủ không ngungốc đấy chứ, còn biết mình làbắt cóc.
- Ví dụ như nói bây giờ Hải bang có baonhiêu người? Lão đại là ai,đương nhiên còn cóđịa điểm văn phòng ởđâu nữa? Ngưỡng mộ mà, đương nhiên muốn biết những thứ này rồi.
Lâm Vân nói như không liên quan gì.
Tạ Hổ hiện lên thần sắc cảnh giác, người này muốn làm gì? Lại hỏi tỉ mỉ như vậy? Nào có aigiám đơn thương độc mãdấu với bađại bang Hồng Kông chứ? Huống ởđây làđại lục mà, hơn nữa hắn một chút thần sắc sợ hãi cũng không có.
- Tôi không phải người của Hải bang, chỉ biết lão đại là ai,những cái khá tôi không biết.
Tạ Hổ cười nhạt một chút nói, tự nhủ ngươi dùthật sự không sợ hay làgiả vờ, đã rơi vào tayHải bang thì đừng cónghĩ đến chuyện chạy thoát.
- Vậy lão đại là ai?
- Lý Thiên Vương.
- Lỹ Thiên Vương? Đó là ai?Không phải nghe nói cómột người làCửu Casao?
- Cậu biết Cửu Ca?Nói, cậu là ai?
Tạ Hổ nghe Lâm Vân nhắc đến Cửu Ca,ánh mắt khẽ lạnh. Tên này không phải kẻ ngốc như vẻ bề ngoài, người biết Cửu Cakhông phải lànhân vật đơn giản.
- Tôi đương nhiên lànghe nói rồi, tôi chỉ làhỏi anhthôi, có hay làkhông có. Nếu có, tôi bây giờ sẽ đicùng anh. Nếu không có, tôi sẽ kêu người đấy.
Lâm Vân dường như không một chút cũng không coiTạ Hổ ragì.