Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 265 (2): Trúng Độc

Chương trước: Chương 265 (1) : Trúng Độc



Lâm Vân chậm rãi vận chuyển tinh lực vào trong cơthể của Liễu Nhược Sương. Liễu Nhược Sương mở tomắt, thấy mình nằm trong ngực của Lâm Vân, nhưng không hề có ýgiãy dụa, hoặc lànói không cóchút khí lực để vùng vẫy.

- Emcầu anhmột chuyện được không….

Liễu Nhược Sương nhìn Lâm Vân, yếu ớt nói.

Lâm Vân sửng sốt một chút. Làcầu mình cứu cô tasao? Nhưng cô tađã rơi vào tinh trạng này rồi thì rất khó cứu. Mình cũng đâu phải làthần tiên. Tuynhiên vẫn nói ra:

- Em cóyêu cầu gìthì nói đi. Nếu như anhlàm được, anhđương nhiên sẽ không cự tuyệt.

-Em..Biết tình trạng sức khỏe hiện tại của mình, đã không thể ngồi xenữa rồi. Làm phiền anhđưa emtới vịnh Liễu giacủa huyện Chính Cốc thuộc tỉnh Lâm Hải. Emmuốn tới nhà cũcủa cha vàmẹ…

Liễu Nhược Sương nói tới đây, muốn mở mắt ra,nhưng lại không còn sức.

-Ừ, nhưng không phải ông nội của emđang ởYên Kinh sao? Sao emkhông tới chỗ của ông nội em?

Thông quaHàn VũTích, Lâm Vân cũng biết Liễu Nhược Sương sống nương tựa vào ông nội. Chamẹ của nàng thì đã không biết đidâu.

-Ông nội của emđã quađời rồi….

Liễu Nhược Sương nói tới ông nội, nước mắt không nhịn được rơi xuống, lần nữa hôn mê.

“Không ngờ cô tađã trúng độc nặng như vậy, timcũng đã đập rất yếu. Cô ta cóthể kiên trì tới tận bây giờ lànhờ ýchí của côta.”

Lâm Vân nhìn cái cặp xách taymàu đen màLiễu Nhược Sương mang tới, quả nhiên cómột bình trocốt.

Cô nàng Liễu Nhược Sương này không mang gìcả, chỉ mang mỗi bình trocốt, xem ra làđã chuẩn bị sau khitrả lại độc quyền chomình rồi trở về vịnh Liễu gialuôn.

Nhưng với sức khỏe hiện tại của nàng cóthể trở về vịnh Liễu giađược không? Không đúng, ngay cả quần áo cô tacũng không mang theo, chắc là cô tabiết mệnh của cô takhông còn lâu. Ừ, đem trocốt của ông nội trở về chỗ ởcủa chamẹ, saolại không gọi điện tới trước? Hay làcòn chưa gọi tới hoặc làsợ người trong nhà lolắng/

Lâm Vân phỏng chừng ông nội của Liễu Nhược Sương quađời cóliên quan tới Dưỡng Tâm Hoàn. Nàng trúng độc nói không chừng cũng cóquan hệ tới nó. Ài, thật sự làtiền tài hại người. Nếu như lúc trước Liễu Nhược Sương không lưu lại Dưỡng Tâm Hoàn để sản xuất, thì những chuyện này đã không phát sinh rồi. Cônàng Liễu Nhược Sương cũng làmột người thích anphận, chỉ lànghĩ saithì hỏng hết chuyện. Thôi, mình giúp nàng một lần này vậy. Đitới vịnh Liễu giacũng tốn không nhiều thời gian.

Nghĩ tới đây Lâm Vân liền bế Liễu Nhược Sương, bay rangoài cửa sổ. Hắn muốn trở về nói với VũTích một câu.

-Lão công, đây không phải làNhược Sương sao? Côấy bị làm saovậy?

Hàn VũTích thấy Lâm Vân ômLiễu Nhược Sương từ cửa sổ nhảy vào, lại nhìn Liễu Nhược Sương hôn mê, vội vàng hỏi.

Lâm Vân kể lại tình hình của Liễu Nhược Sương choHàn VũTích biết. Phỏng chừng là do cô tavới người nhà phải kiện cáo lên tòa ánnên tâm lực tiêu haoquá độ. Tăng thêm gia gia cóthẻ làbị mấy concháu trong nhà làm chotức chết, lại bị âmthầm hạ độc, khiến Liễu Nhược Sương rốt cuộc không kiên trì nổi.

Hàn VũTích nghe Lâm Vân nói vậy, nước mắt đã rưng rưng, không khỏi nói:

-Sớm biết như vậy chúng tađã không cần côấy trả Dưỡng Tâm Hoàn trở về rồi. Không nghĩ tới lại gây rachuyện như vậy. Lão công, anh cóthể cứu côấy không? Nhược Sương thực sự làđáng thương.

Lâm Vân lắc đầu nói với VũTích:

- Cho dùchúng takhông đòi lại Dưỡng Tâm Hoàn thì vài anhtrai vàchú của côấy sớm muộn gìcũng tranh dành quyền lực, rồi khiến ông nội của côấy giận chết màthôi. Huống hồ đây chính làsản phẩm chúng ta, chonên emđừng suynghĩ nhiều. Hiện tại tuvị của anhcòn quá thấp, cộng thêm Linh Dược thiếu thốn. Cùng lắm làkéo dài thời gian, chứ không cócách nào để cứu sống.

Hàn VũTích lau launước mắt nói:

- Anhdẫn côấy về đi, cho côấy gặp lại chamẹ của côấy. Anhkhông cần phải lolắng cho emđâu. Tuvị của emđã làtầng bốn rồi, hiện tại mọi sự việc trong phạm vi40km, emđều biết rõ.

Lâm Vân nghe Hàn VũTích nói vậy, vội vàng cầm lấy cổ taycủa nàng. Quả nhiên làLuyện Khí kỳ tầng bốn. Trong lòng không khỏi mừng rỡ. Với tuvị hiện tại của nàng làđủ bảo vệ bản thân.

Lâm Vân chào từ biệt Hàn VũTích, rồi ômLiễu Nhược Sương bay rangoài cửa sổ. Nhảy lên PhiVân Trùy, rất nhanh đã tới vịnh Liễu gia.

Bởi vìsợ Liễu Nhược Sương hôn mêsâu, Lâm Vân cứ cách một lúc lại vận chuyển tinh lực vào người nàng. Quả nhiên, nhờ được tinh lực của Lâm Vân bổ sung, Liễu Nhược Sương lần nữa mở tomắt, nhìn mây trắng trên trời, nàng liền biết Lâm Vân đang dẫn mình trở về quê cũ.

-Cảm ơnanh…

Liễu Nhược Sương chỉ nói được bachứ thì không nói gìnữa, chỉ kinh ngạc nhìn mây trắng xuất hần.

Lâm Vân thở dài một tiếng, không biết nên anủi cô tanhư thế nào. Dù saochuyện này mình cũng thúc thủ vôsách. Tâm tình của cô tađã chết, cho dù cólinh đạn diệu dược đichăng nữa cũng không nhất định khiến cô tahồi phục. Huống chimình không cólinh đan diệu dược nào trong người.

Thấy Lâm Vân trầm mặc, Liễu Nhược Sương lại lên tiếng:

-Kỳ thực, emđã biết mình sống không được vài ngày. Nhưng emkhông hề cóhối tiếc gìcả…À, cómột hối tiếc, đó là emchưa từng yêu ai,hoặc lànói emkhông muốn yêu ai… Về sau emnhìn thấy VũTích, emcũng rất hâm mộ, không biết hương vị của yêu làgì. Anh làmột người namnhân tốt…

Lâm Vân sờ sờ cái mũi, không biết nói gì chophải.

- Emđược ông nội nuôi từ nhỏ. Sau khiông nội quađời, emliền cảm thấy thế giới này không còn có gìđể lưu luyến. Kỳ thực, ngày đó anhnhéo ngực của em,trong lòng emrất tức giận. Nhưng về sau emkhông còn trách anhnữa. Anhkhông phải bận tâm đâu…

Liễu Nhược Sương càng nói càng nhỏ, cuối cùng lànằm ngủ trong ngực của Lâm Vân.

Lâm Vân lại sờ sờ cái mũi. Trong đầu suynghĩ, mình đã quên việc vêngực của nàng ta, ai màđể mãi điều đó trong lòng làm gì. Bây giờ nghe Liễu Nhược Sương nhắc lại, thì lại cóchút ngượng ngùng. Tuymình không để chuyện đó vào trong lòng, nhưng một côgái bị người khác giới vêngực, ngươi để chonàng không để vào trong lòng mới làlạ.

Tỉnh Lâm Hải cách Yên Kinh không gần, màLâm Vân thì không dám bayquá nhanh. Chonên hơn một tiếng saumới tơi nơi ghitrên bản đồ. Rồi thật vất vả mới tìm được vịnh Liễu gia.

-Đã đến rồi sao?

Nhờ tinh lực của Lâm Vân, màLiễu Nhược Sương lại lần nữa tỉnh lại.

-Đã đến rồi. Nhà của em ởchỗ nào?

Lâm Vân nhìn Liễu Nhược Sương, hỏi.

-Nhà đầu tiên ởphía bắc thôn.

Liễu Nhược Sương muốn giơ taychỉ hướng, nhưng đã không còn khí lực.

Lâm Vân dùng thần thức quét quamột lần, lập tức nói:

- Cóphải làmột ngôi nhà trống rỗng không. Xung quanh căn nhà đó chỉ toàn là códại, hình như đã lâu rồi không cóngười ởđó.

-Đúng rồi…Cha mẹ emđã không còn ởđó. À,nhờ anhđưa emtới một chỗ phía saunúi, cách đây khoảng 8, 9 km.

Liễu Nhược Sương nói mấy câu thì đã mệt lả, thở hổn hển nửa ngày mới đỡ.

Lâm Vân không hỏi lại, lập tức đilên PhiVân Trùy rồi bayđi. Lúc tới vị trí, thì toàn làmồ mả. Dùng thần thức quét quamột cái, xung quanh không cónhà ởnào, liền kỳ quái nhìn Liễu Nhược Sương.

-Nơi này chính làmột nghĩa trang. Haicái mộ phía trước chính làmộ của chamẹ em. Anhthả emxuống đây làđược.

Liễu Nhược Sương tựa hồ cómột íthuyết sắc trên mặt.

Lâm Vân yên lặng không nói, nhẹ nhàng thả Liễu Nhược Sương xuống. Liễu Nhược Sương nhào tới phía trước hainấm mộ. Còn chưa khóc thành tiếng, thì lại lần nữa hôn mêbất tỉnh. Lâm Vân vội vàng vịn lấy nàng, vận chuyển tinh lực vào saulưng của Liễu Nhược Sương.

Liễu Nhược Sương tỉnh lại, chỉ quỳ trước ngôi mộ, xuất thần. Lâm Vân sợ Liễu Nhược Sương lại hôn mệ, liền vận chuyển tinh lực hóa thành chân nguyên, không ngừng truyền vào người nàng. Trong lòng kinh ngạc vì chamẹ của Liễu Nhược Sương rõràng đã chết rồi.

-Lâm Vân, cảm ơn anhđã dẫn emtới đây. Anhđưa hộ em trocốt của ông nội…Anh điđi, để emmột mình ởchỗ này làđược rồi…Nếu như anh córảnh, thì ngày maiquay lại đây rồi chôn cất em ởbên cạnh chamẹ…

Liễu Nhược Sương nói xong, biểu lộ rất bình tĩnh. Không nhìn ravẻ tuyệt vọng.

Lâm Vân thở dài, lấy bình trocốt, vừa đưa choLiễu Nhược Sương, thì Lâm Vân đột nhiên cảm giác được một tianguy hiểm. Còn chưa phóng thần thức kiểm trathì một viên đạn đã bắn vào saulưng hắn.

Viên đạn tiến vào cơthể của hắn, đã bị tinh lực bên trong tự động bảo vệ. Chonên viên đạn không thể đâm thủng ngực của hắn, màchỉ cóthể dừng lại ởbên trong. Trong nháy mắt, viên đạn thứ hailại bắn tới. Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, giơ taybắt lấy viên đạn, rồi thuận tayném đi.

Nếu không phải vìLâm Vân đang truyền tinh lực trợ giúp Liễu Nhược Sương, thì viên đạn lúc đầu sao cóthể bắn sâu vào người hắn được. Nếu bắn trúng thì cũng chỉ đivào được vài cm mathôi. Chứ không vào sâu như hiện tại.

Sau lưng truyền tới một tiếng kêu đau đớn. Lâm Vân xoay người thì nhìn thấy một tên namtử cầm súng ngắm đã ngã xuống. Ởgiữa trán y làmột lỗ đạn.

Lúc Lâm Vân ném viên đạn trong tay vàxoay người, thì một tiasáng bắn thẳng về phía cổ họng của Lâm Vân. Ngay sauđó, một cái bóng phóng lên từ dưới mặt đất không xa.Động tác rất làliên tục.

Loading...

Xem tiếp: Chương 266: Sinh Tử Một Đường

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Chị Gái Yêu Tôi

Thể loại: Truyện Teen, Trọng Sinh

Số chương: 50



Ta là Asisu

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 83


Mùa Cưới

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 33