Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 191 (1): Tần Gia

Chương trước: Chương 191: Phản Ứng Của Lâm Gia



Yên Kinh, Tần gia.

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao ta lại không biết?

Một vị lão già tuổi hơn 70 ngồi ở trên một cái ghế có vẻ khá cổ xưa, đang tức giận hỏi. Ở phía dưới của ông ta là tất cả các thành viên chủ yếu của Tần gia, kể cả Tần Thăng cũng có mặt.

- Gia gia, cháu cảm thấy bây giờ xã hội đều là hôn nhân tự do. Mà cô nàng Hàn Vũ Tích kia cũng đã ly hôn rồi, cháu muốn kết hôn với cô ta thì có gì sai lầm đâu. Huống hồ cô ta muốn tự sát là do cô ta, có phải do chúng ta ép đâu. Mà cháu cũng chỉ dùng thân phận bình thường theo đuổi cô ta, không dùng gia thế để ép buộc cô ta làm cái gì cả.

Tần Thăng thấy gia gia rất tức giận, liền đi lên giải thích.

- A, đồ nghiệt tử này, còn có lý do cơ đấy. Vì sao ta nghe người ta nói không giống như lời của ngươi nói?

- Ta nghe người ta nói là Hàn Vũ Tích ly hôn vì ngươi yêu cầu người của Hàn gia lấy trộm giấy ly hôn rồi mang đi làm thủ tục ly hôn? Hừ, cho dù không phải như vậy, chẳng lẽ Hàn Vũ Tích là ai, ngươi lại không biết? Người ta chính là cháu dâu của Lâm gia. Cho dù đã ly hôn, ngươi cũng không nên cả gan làm loạn như vậy. Hiện tại ngươi tự cầu phúc đi, đồ nghịch tử. Chỉ biết bốn phía gây chuyện, sớm muộn gì cũng có một ngày liên lụy tới Tần gia.

Tần Tiền càng nói càng tức.

- Bác cả, kỳ thật chuyện này có gì mà phải sợ. Cái tay Lâm Vân kia chả nói hắn không dựa vào thế lực của Lâm gia đó sao? Còn nói cho dù là Lâm gia động vào Hàn Vũ Tích, hắn cũng không tha thứ. Chẳng lẽ chúng ta còn sợ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa? Huống hồ, tay Lâm Vân kia cho dù có dựa vào Lâm gia đi nữa, chúng ta cũng cần gì phải sợ.

- Lý gia và Lâm gia không hòa thuận, vậy là có chung một kẻ thù với Tần gia chúng ta. Tần gia chúng ta chỉ cần liên kết với Lý gia, thì không cần phải e ngại Lâm gia nữa. Bác Tần Vô Sơn tuy không thuộc trực hệ của chúng ta, nhưng cũng là người của Tần gia. Như vậy cúng ta đã có hai người ủy viên trong quân ủy rồi. Một tên Lâm Vân…

Nói chuyện là bác hai của Tần Thăng, Tần Cố Giao. Đang giữ chức vụ phó tỉnh trưởng của một tỉnh. Nhưng lời của y còn chưa dứt, đã bị cắt đứt bởi tiếng đập bàn của Tần Tiền:

- Nếu như người nào của Tần gia cũng có cái nhìn hạn hẹp như cậu thì Tần gia đã cách bại vong không còn xa rồi. Không nối hiện tại Hoa quốc dần dần phòn vinh, các gia tộc tồn tại không còn dựa vào nhiều người để nói chuyện. Cho dù địa vị của cậu có cao hơn nữa cũng thế thôi. Hiện tại ta, Tần Tiền là chỗ dựa cậu gia tộc, đồng thời cũng là người lãnh đạo của Hoa quốc. Cậu nghĩ một lãnh đạo của một nước có thể dung túng cho con cháu thích làm gì thì làm sao? Cậu đã nghĩ hậu quả khi làm thế chưa? Ta tin tưởng Lâm lão nhân cũng nhìn ra như vậy. Cậu bảo kết minh với Lý gia là không phải sai, nhưng không phải là phương hướng phấn đấu của chúng ta.

- Nhưng cậu cho rằng kết minh có thể làm gì được Lâm Vân sao? Hừ, thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Lâm Vân muốn đối phó với Tiểu Thăng thì cần gì phải nhờ thế lực của Lâm gia? Tôi thấy các cậu vẫn còn đang mơ hồ, các cậu biết Lâm Vân là ai không? Nếu biết thì sẽ không nói những lời ngây thơ như vậy.

Tần Thăng nói xong, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Một người trung niên ngồi bên cạnh vội vàng đưa nước trà cho ông ta uống.

- Cha, người Lâm Vân này là ai? Hắn không phải là con thứ năm của Lâm Viễn Chương sao? Nghe nói mấy năm nay còn điên điên khùng khùng, bị cha của hắn đuổi ra khỏi nhà. Chỉ là không biết vì sao hiện tại hắn lợi hại như vậy, còn đánh cả tới Hàn gia?

Nói chuyện là Tân Bang, là cha của Tần Thăng. Cũng là con lớn nhất của Tần Tiền.

Tần Tiền uống một ngụm nước, vẫn không nói gì, thì Bịch một tiếng, cửa chính đã bị đá văng ra.

Một người trẻ tuổi mặc bộ quần áo hàng hiệu đứng ở cửa ra vào. Cảm nhận đầu tiên khi mọi người nhìn thấy hắn là mông lung như sương khói rồi lại bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng nhìn kỹ lại, mới thấy là một nam nhân anh tuấn.

- Lâm Vân…

Tần Tiền lập tức đứng lên.

- Cậu vào bằng cách nào?

Vẻ mặt của Tần Cố Giao đầy kinh hãi. Cả khu nhà của Tần gia được bảo vệ giống như một cái két sắt vậy, người này làm sao có thể đi vào. Còn không thấy có báo hiệu gì cả.

Mà cửa chính cũng bị đá y hệt như Hàn gia.

Lâm Vân mặt không biểu tình. Sau khi làm xong việc ở Phần Giang, hắn lập tức chạy tới khu nhà của Tần gia ở Yên Kinh.

- Tên tạp chủng nào là Tần Thăng, mau đứng ra cho lão tử.

Lâm Vân căn bản không thèm để ý tới lời Tần Cố Giao, chỉ lạnh lùng nói.

Két két, là vài tiếng giơ súng lên. Nhưng súng còn chưa giơ lên, người ở đây đã cảm thấy hoa mắt. Sáu tên cảnh vệ đều bị Lâm Vân đá ngã xuống mặt đất. Đồng thời vang lên tiếng Răng rắc của mấy cái chân bị gãy nát. Vài khẩu súng tự động thị bị Lâm Vân tiện tay bắt lây, rồi vò thành một đống sắt vụn, vứt xuống mặt đất. Mấy tên cảnh vệ bị Lâm Vân đá ngã xuống sàn, đều ôm chân kêu lên, không có cách nào đứng dậy.

Tất cả mọi người của Tần gia ở đây đều hít một hơi khí lạnh. Khó trách người này có thể một mình làm náo loạn Hàn gia như vậy. Nhìn động tác của hắn là biết, hắn đã hạ thủ lưu tình với Hàn gia.

- Lâm Vân, trước đừng nên vọng động. Tôi đã nghe Vô Sơn nói về cậu. Chờ tôi giải thích rồi cậu quyết định cũng không muộn.

Tần Tiền thấy Lâm Vân nhanh như vậy đã tới khu nhà của Tần gia, cũng âm thầm kêu khổ. Bởi vì ông ta đang định đưa Tần Thăng trốn đi một thời gian.

Lâm Vân căn bản không để ý tới lời của Tần Tiền, mà đi thẳng tới Tần Thăng, khuôn mặt vốn đã trắng bệch. Lâm Vân giơ tay trực tiếp quật y xuống mặt đất. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên. Tần Thăng kêu thảm một tiếng, hai cái chân của y đã bị Lâm Vân đập nát. Tần Bang thấy con của mình bị đập gãy hai chân, làm sao nhịn được. Liền lao tới đánh, nhưng y còn chưa chạm tới Lâm Vân thì đã bị Lâm Vân đá cho một cước bay ra xa. Đập vào tường nhà rồi rơi xuống. Liên tục nhổ ra mấy ngụm máu tươi, đã bị trọng thương. Lâm Vân lấy một con dao, vung vẩy vài cái trên mặt của Tần Thăng. Lại dùng chân đập gãy nát hai tay của Tần Thăng.

Sau khi đập nát toàn bộ chân tay của Tần Thăng, Lâm Vân vẫn cảm thấy chưa hết giận. Một cước đá vào giữa háng của Tần Thăng. Tiếng hét thảm của y đánh thức toàn bộ mọi người ở đây.

Bọn họ nhìn một màn này mà đổ môi lạnh đầy lưng. Người này ra tay quá độc ác. Không cho người khác nói chuyện, đã lao tới đánh người. Nhưng như vậy còn chưa hết, Lâm Vân rõ ràng giơ cao chân lên, chậm rãi muốn đập vào đầu của Tần Thăng. Rất rõ ràng hắn muốn giết chết Tần Thăng Mà giơ chân chậm chạp như vậy là để cho Tần Thăng cảm nhận sự sợ hãi trước khi chết.

Vài người của Tần gia rốt cuộc không nhịn được, đều lao tới. Lâm Vân cũng lười thu chân, mà thuận chân quét thành một vòng. Một cái quét chân này toàn bộ đều trúng đầu gối của mấy người kia. Kết hợp với tiếng kêu thảm của Tần Thăng, cả Tần gia trong nháy mắt cơ hồ biến thành địa ngục nhân gian.

Tứ chi của Tần Thăng đều bị Lâm Vân đạp vỡ, nằm trên mặt đất chỉ kêu rên không nói được câu nào.

Lâm Vân cứ để Tần Thăng như thế, cho y hưởng thụ sự đau đớn này. Lại lấy một cái bật lửa từ trong túi muốn trực tiếp thiêu rụi toàn bộ Tần gia. Một mồi lửa này mà thiêu đốt, không chỉ nói những người đang nằm trên mặt đất, cho dù người sống muốn chạy Lâm Vân cũng không cho chạy.

- Đừng làm vậy…

Tần Tiền đã quên phẫn nộ và bi thương. Ông ta trông thấy Lâm Vân muốn thiêu đốt toàn bộ người trong này thì chỉ còn sự sợ hãi. Người này ra tay quả thực quá độc ác. Ông ta không thể để cho hắn làm như vậy. Ông ta biết rõ, cho dù là quân đội có ở đây, trong mắt người này cũng chỉ là phù vân mà thoi.

Nhưng cho dù Lâm Vân càng lợi hại hơn nữa, cũng không thể ở Yên Kinh diệt cả nhà Tần gia, như vậy quá cuồng vọng. Chính là ông ta chỉ nói ra được hai chữ này, không biết nên nói gì tiếp.

- Dừng tay…

Lâm Vân quay trở lại, trông thấy có bảy tám người đi vào. Đứng đầu là một người trung niên ba mươi tuổi.

- Ngươi cũng muốn gãy chân như bọn chúng sao? Tốt, vậy thì ta thành toàn cho ngươi.

Nói xong, Lâm Vân buông chân của mình xuống, chậm rãi đi về phía trung niên mới tới kia.

- Thiếu gia, tôi là Dư Dụ, là người của Lâm lão gia tử phái tới. Cậu không thể giết Tần Thăng, cậu làm vậy sẽ khiến mối thù hận giữa Lâm gia và Tần gia không thể cởi bỏ.

Tuy Dư Dụ mang theo lời của Lâm Lộ Trọng đi tới, nhưng khi nhìn Tần Thăng nằm trên mặt đất, cũng phải hít một hơi khí lạnh. Trong lòng tự nhủ, đã làm như vậy rồi thì thù hận giữa hai nhà có thể gỡ bỏ sao?

Huống hồ Lâm Vân còn muốn lấy ra cái bật lửa, chắc không chỉ đơn giản là giết Tần Thăng, mà là muốn giết cả nhà Tần gia. Tâm địa của thiếu gia thật là cứng rắn như sắt vậy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 191 (2): Tần Gia

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chia Tay Vạn Tuế

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10




Cô Gái Trên Tàu

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 41