41 Úy Vân đang nhìn nàng, Nhạc Bình mơ hồ nghĩ. “Hài tử…. . ” Thanh âm của nàng yếu ớt, “Úy Vân, con của chúng ta?” “Hài tử không sao. ” Hắn nói khàn khàn, “Đại phu cho nàng uống thuốc dưỡng thai, nàng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, hài tử giữ được.
42 Nhạc Bình nghi hoặc nhìn người đang tỉ mỉ thổi chén thuốc ình chính là Úy Vân. Từ khi nàng trở lại vương phủ, hắn đối với nàng vô cùng kiên nhẫn, mỗi ngày tự mình vì nàng chuẩn bị thuốc, ngay cả thức ăn cũng không ngoại lệ.
43 “Nguyệt Quang. ” Nàng thấy Nguyệt Quang bước vào, cao hứng định đứng dậy. “Không…. ” Nguyệt Quang khẩn trương chạy tới trước giường, “Cô nên nằm xuống.
44 Khi ở một mình, Úy Vân lo lắng nghĩ đến thuyết pháp của Nhạc Bình, có phải hắn quá lộng quyền rồi không? Hắn không quá áp bách nàng chứ? Làm nàng không có đường sống sao? “Úy Vân.
45 Khi Nhạc Bình rời giường, rất kinh ngạc nhìn thấy bà vú mà không phải Úy Vân, mấy ngày nay, nàng cơ hồ cứ mở mắt ra là thấy Úy Vân, mỗi ngày nhắm mắt lại người cuối cùng nhìn thấy cũng là Úy Vân.
46 Úy Vân vừa hồi phủ lập tức tới phòng Nhạc Bình gặp nàng, sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, hắn không chờ Nhạc Bình cho phép liền trực tiếp đi vào. Nàng lẳng lặng ngồi trên giường, trên mặt có một vẻ u buồn hắn chưa từng thấy qua, làm hắn thập phần bất an.
47 Cuối cùng Vũ Dương cũng đã tới, nàng tới khiến Úy Vân bề ngoài tỏ ra vui vẻ hòa bình, nhưng âm thầm đau buồn, Úy Vân mơ hồ nhận ra. Nhạc Bình do dự phải nói cho hắn biết, nếu các nàng nói phải rời khỏi đây, phản ứng của Úy Vân hẳn là không hay, nàng cũng muốn trì hoãn, nhưng trì hoãn đã lâu, Vũ Dương đã thông tri cho Hạo Phong biết tình huống ở đây, nàng lập tức phải trở về.
48 Tuấn Vương phủ tràn ngập tiếng trẻ con khóc. Tuấn Vương gia ôm hài tử đang khóc từ trong phòng chậm rãi đi ra, miệng thì thào những câu chỉ hài tử mới hiểu được, đó là bí mật của bọn họ.