41
9 giờ sáng. . .
Pie uốn éo thân hình, lăn qua lăn lại, trong khi mắt vẫn lười biếng chưa chịu mở.
Chợt. . . như vừa nghĩ ra được điều gì đó. Pie ngay lập tức bật dậy, mắt mở to, nhanh chóng ngó nghiêng xung quanh.
42 Huy đi đến gần mới thấy rõ người đàn ông đang đứng cạnh Pie có mái tóc màu nâu, dáng cao to, gương mặt của người ngoại quốc. Ăn mặc giống dân du lịch, áo sơ mi tay ngắn, quần kaki dài, nhìn chung cũng lịch sự.
43 Huy đứng nhìn Pie, trong tay còn cầm mảnh giấy hai con người kia nhét ở khe cửa, tự dưng thấy rợn người. Đây là lần đầu nhìn thấy Pie uống đến say như vậy, cũng là lần đầu nhìn thấy một con người quá lì lợm, đã say đến nước này mà vẫn còn đi lung tung được.
44 Sáng. . .
Pie vỗ vỗ lên đầu, cảm giác đầu lâng lâng, cơ thể mỏi rã rời.
- Thôi chết, trễ học!-Pie bật dậy như cái lò xo, rồi chợt nhớ điêu gì vội nằm xuống lại-Quên, hôm nay trường cho nghỉ ôn thi.
45 “- Đã có người hiến tủy cho ông Vĩnh. Chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm các bước, xác nhận không có vấn đề gì. Cuộc phẫu thuật sẽ sớm được tiến hành.
- Tôi có thể biết người đó là ai không?
- Người đó xin được dấu tên.
46 Một tuần trôi qua. . .
Cuộc phẫu thuật nhanh chóng được chuẩn bị. Ông Vĩnh đang làm các thủ tục cần thiết để tiến hành ghép tủy điều trị căn bệnh ung thư máu.
47 Từ lúc đi vào nhà, hai người không nói với nhau câu nào. Huy im lặng ngồi trên ghế, giống như đang giận dỗi, Pie đi qua đi lại đều xem như không nhìn thấy.
48 “Ông ngoại, cháu thật xin lỗi nhưng phải nói là ông đã thua trong vụ cá cược này rồi. Vĩnh Huy đã đến tìm cháu, cháu thề là do cậu ta tự nguyện đến, cháu không hề lôi kéo.
49
Tháng 5 dần trôi. . .
Buổi tổng kết năm học diễn ra trong nghẹn ngào nước mắt. Khoảng khắc cuối cùng của năm học, cuối cùng cũng đến.
Trong khi đám bạn kéo nhau đi chụp hình kỉ niệm.