Công Chúa Quý Tính Chương 41 - Phần 2
Chương trước: Chương 41 - Phần 1
Khụ, nói thật lòng, ta cảm thấy Vô Mẫn Quân rất rất đáng nghi… Sau khi trở về Chưởng Càn điện, ta liền tắm rửa sơ qua một lượt rồi lên giường. Tuy ta có nghi ngờ Vô Mẫn Quân nhưng ngủ thì vẫn cứ phải ngủ, dù gì so về mặt võ công hai chúng ta cũng khó phân cao thấp, không thể có chuyện hắn muốn đánh lén mà ta lại không biết gì được. Vô Mẫn Quân cũng nhanh chóng bò lên giường, chỉ một lát sau ta đã mơ mơ màng màng mà thiếp đi mất. Lại qua một lúc nữa, đột nhiên ta nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên, thứ âm thanh đó đến từ kẻ đang nằm ngay cạnh ta, Vô Mẫn Quân. Ta nhắm nghiền hai mắt, nằm yên bất động, lờ mờ cảm thấy hắn ngồi dậy, xuống giường. Chẳng lẽ định đi lấy bút? Ta cảnh giác, cố gẳng cảm nhận từng động tác dù là nhỏ nhất của hắn, phát hiện hắn khoác y phục lên người, sau đó ra khỏi Chưởng Càn điện. Ta mở mắt, cũng vội vội vàng vàng khoác tạm cái áo, lén lút bám theo. Ta thấy Vô Mẫn Quân đi thẳng tới ngự thư phòng, sau đó thắp đèn lên, bắt đầu ngồi phê duyệt tấu chương. Cũng đúng, mấy ngày nay việc chất như núi, phỏng chừng có một lượng lớn tấu chương chưa được duyệt. Ta đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, nghe hạ nhân báo lại có người xin được cầu kiến Hoàng thượng. Ta có chút nghi hoặc, không hiểu muộn thế này mà còn có người xin gặp là sao, nhưng vì sợ bị Vô Mẫn Quân phát hiện, đành quay về Chưởng Càn điện. Ngày thứ hai, vừa tỉnh lại ta đã choáng váng cả người. Trên cổ của gã Vô Mẫn Quân đang nằm bên cạnh ta có một vết mực tàu! Ai mà lại lợi hại thế, ngay từ tối đầu tiên đã đi “giết” Vô Mẫn Quân rồi?! Hơn nữa hung thủ lại còn “giết” thành công!!! Ta nói: “Vô Mẫn Quân… chàng… chàng…”. Vô Mẫn Quân chậm rãi mở mắt ra, sau đó lặng lẽ nhìn ta, một lời không nói, vẻ mặt thì hậm hực, phỏng chừng tâm tình cũng không tốt đẹp gì. Ta nói: “Ai vậy kìa, lại dám giết cả chàng?!”. Vô Mẫn Quân vẫn chẳng hé một lời, lúc này ta mới nhớ ra Vô Mẫn Quân đã là “người chết” rồi, không thể nói gì cả, nhất là những lời có liên quan đến hung thủ… Ta vỗ vai hắn: “Yên tâm, lát nữa thiếp sẽ giúp chàng lôi cổ hung thủ ra!”. Vô Mẫn Quân chỉ cười, sau đó ngồi dậy, nghiêng đầu hôn lên mặt ta. Ta và Vô Mẫn Quân cùng tới đại sảnh, tất cả mọi người đều đã có mặt. Mọi người vừa thấy vết mực trên cổ Vô Mẫn Quân đều biến sắc, mặt viết rõ ràng mấy chữ “Không phải chứ…”. Trong lòng ta cực kỳ khó chịu,vừa nghĩ tới việc hung thủ có thể là một trong những người này, liền cao giọng: “Nói, rốt cuộc là ai?”. Mọi người đồng loạt liếc mắt nhìn ta. Ta: “…”. Tư Đồ Hữu Tình ho khan mấy tiếng rồi nói: “Chúng ta thảo luận một chút xem, kẻ giết Hoàng thượng có thể là ai…”. Bản thân nàng lập tực nêu ý kiến: “Muội đoán là Hoàng hậu nương nương!”. Ta: “…”. Tất cả những người khác cũng đồng loạt gật đầu. Ta: “…”. “Thật sự không phải ta mà!” Ta phát điên lên, “Ta thề hung thủ không phải là ta! Nếu là ta thật, ta lại đi giết Vô Mẫn Quân sao? Làm thế lộ liễu quá còn gì?! Các ngươi nghĩ kỹ lại mà xem!”. Mọi người vẫn cứ nhìn ta trong im lặng. Ta: “Thật sự không phải ta… Thật sự không phải mà”.
Ta nheo mắt lại, nhìn về phía Lưu Lương đang đứng gần đó: “Lưu Lương, ngươi nói đi, có phải là ngươi không hả? Kẻ tới gặp Vô Mẫn Quân tối qua tại ngự thư phòng chắc chắn là hung thủ, chẳng qua ta không nhìn thấy hắn là ai thôi. Có phải là ngươi không?”.
Lưu Lương bật cười: “Sao chuyện lại dính đến tại hạ thế này? Nếu là tại hạ thật, Tây hoàng hẳn sẽ đề cao cảnh giác, không chút thả lỏng mới đúng. Chỉ khi đứng trước mặt Hoàng hậu nương nương, Tây hoàng mới hoàn toàn không phòng vệ mà thôi”.
“…” Đã không kéo được Lưu Lương xuống bùn thì thôi, lại còn bị hắn đá hậu ột quả… Số ta thật là khổ mà… Ta nước mắt lưng tròng:
“Vô Mẫn Quân, chàng biết không phải là thiếp mà, đúng không?”.
Vô Mẫn Quân rất tuân thủ quy tắc, một chữ cũng chẳng hé răng, biểu cảm trên mặt cũng không nốt!
Ta thật sự là hết lời để nói rồi.
Cuối cùng, tất cả mọi người đồng lòng nhất trí tống cái danh hung thủ cho ta, sau đó lôi ta ra xử tử. Ta quả thực muốn khóc mà không có nước mắt, lấy tờ thăm của mình ra, bên trên viết rõ ràng hai chữ “nạn nhân”…
Ta thực sự không phải hung thủ mà!!!
Vô Mẫn Quân thở dài một hơi, nói: “Vân Kiểu đáng thương, đương nhiên nàng không phải là hung thủ rồi”.
Ta suy sụp: “… Chàng nói sớm một chút thì chết người à?!”.
Vô Mẫn Quân nói: “Cũng được, nàng chết rồi làm bạn với ta, hai người chúng ta làm một đôi uyên ương ma quỷ vậy”.
Ta càng suy sụp hơn: “Cái gì mà ‘cũng được’ hả?! Ngay từ lúc bị giết xong chàng đã ấp ủ cái kế hoạch này rồi chứ gì?!”.
Vô Mẫn Quân nở một nụ cười dịu dàng hết mực, sau đó vươn tay chặn môi ta, nói: “Chúng ta đều đã chết rồi, không được nói nữa, ngoan”.
“NGOAN CÁI ĐẦU CHÀNG ẤY!”.
Tất cả mọi người: “…”.
[2]
Chỉ trong vòng mười hai canh giờ kể từ lúc bắt đầu cuộc chơi, ta và Vô Mẫn Quân đã cùng nhau “tử vong”, quả thực là chẳng ai ngờ được. Nhất là ta, lại chết oan… Thật đúng là vô vọng mà.
Tuy ta và Vô Mẫn Quân đã không được coi như người trong cuộc nữa rồi nhưng dù sao trò chơi vẫn đang tiếp tục. Mọi người dùng xong bữa sáng, sau khi thăm dò đánh giá lẫn nhau chán mắt rồi, liền tản ra đi làm chuyện của mình.
Bình Dương thì nhớ nhung Tiểu Tuế, con của nàng. Tiểu Tuế mới được một nắm tay, vẫn chưa có tên chính thức. Vốn Bình Dương còn mong Vô Mẫn Quân đặt tên cho nó, ai dè gã Vô Mẫn Quân đó lại nhất định đòi đặt cho Tiểu Tuế cái tên “Phong XX”, cũng có nghĩa là cùng họ với Bình Dương. Bình Dương tức điên người, đến giờ còn chưa dám nói cho Lã Suất nghe.
Cũng bởi thế nên chúng ta chỉ gọi nó là Tiểu Tuế. Dù gì thì hài tử đợi đến lúc đầy tuổi mới đặt tên cũng là chuyện bình thường.
Bởi lẽ Bình Dương và Lã Suất bị chúng ta triệu vào cung nên Tiểu Tuế cũng theo vào luôn. Ta vừa lúc chẳng có chuyện gì làm, liền theo Bình Dương tới chỗ Tiểu Tuế, Phùng Du về đi ngủ. Ngô Ung thì lại vội vội vàng vàng đi thăm Tiểu Tuế cùng chúng ta. Con hắn giờ đang ở Bắc Xương nên có vẻ nhớ nhung lắm.
Tiểu Tuế mới được vài tháng tuổi, trông cực kỳ giống mẫu thân của nó, mắt hạnh môi hồng, da trắng như bóc. Đợi đến lúc lớn lên rồi, chắc hẳn lại thàh một tai họa giống Vô Mẫn Quân mất thôi. Chỉ có mỗi lông mày và mũi là hao hao Lã Suất, mày rộng, mũi cao khiến cho gương mặt vốn đẹp nay lại thêm vài phần anh khí, cái bộ dạng này… đúng thật là quà trời ban mà. Tương lai dù có lưu lạc đầu đường xó chợ đi nữa cũng chẳng lo… Khụ.
Tiểu Tuế không sợ người lạ, thấy Ngô Ung tới cũng không sợ sệt hay hoảng hốt gì. Ngô Ung từ từ lại gần, nó liền dùng đôi mắt đen láy, to tròn mà sáng sủa nhìn Ngô Ung, khiến hắn không sao chống đỡ nổi. Hàng lông mi dài thật dài của hài tử khẽ chớp, sau đó nở một nụ cười ngọt như kẹo đường. Chỉ sợ nếu nó cười với ta thì trái tim ta cũng phải mềm nhũn cả ra mất, huống gì đối tượng lại là Ngô Ung, kẻ mới lên chức phụ thân chẳng được bao lâu. Hắn liền bước nhanh lên phía trước, nói bằng giọng vô cùng dịu dàng: “Tiểu Tuế…”.
Lời còn chưa nói hết, Tiểu Tuế đã ợ một ngụm sữa ra, phun thẳng lên mặt Ngô Ung.
Ta: “…”.
Ngô Ung: “…”.
Tiểu Tuế thấy thế thì vui lắm, phá lên cười giòn giã. Bình Dương vốn đang đứng bên ngoài dặn dò hạ nhân chuẩn bị những thứ Tiểu Tuế cần dùng, nghe thấy tiếng cười mới chạy vào, thấy ta nhịn cười, Tiều Tuế cười như nắc nẻ, Ngô Ung cười gượng, lại thêm hình ảnh gương mặt Ngô Ung tung tóe sữa, liền biết ngay chuyện gì vừa xảy ra. Nàng ngẩn người một lúc, nói:
“A, thôi đúng rồi, ban nãy mới cho Tiểu Tuế bú sữa xong, ta quên vỗ lưng để Tiểu Tuế ợ hơi ra rồi”.
Ngô Ung: “…”.
Bình Dương hoàn toàn chẳng thèm để ý đến tấn bi kịch mà Ngô Ung gặp phải, ngược lại rất hài lòng mà nói với Tiểu Tuế rằng: “Lúc đầu không ợ lên người mẫu thân, ngoan quá”.
Tiểu Tuế chớp chớp mặt, cũng nở một nụ cười ngầm hiểu.
… Không đúng, chuyện này hoàn toàn không đúng một chút nào cả.
Lã Suất đâu? Lã Suất đâu rồi? Sao hắn không tới đây mà trông coi một chút! Bình Dương mà cứ dạy con kiểu này thì chắc chắn Tiểu Tuế sẽ thành một gã Vô Mẫn Quân thứ hai mất. Không cẩn thận có khi “tam quan”[1] lại còn vặn vẹo hơn Vô Mẫn Quân nữa thì chết dở.
[1]Tam quan ở đây là chỉ thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.
Đầu ta túa mồ hôi hột, vội nói: “Muội, muội không thể dạy hài tử như thế được, cứ thế này thì Tiểu Tuế…”.
Ta còn chưa nói hết lời, Tiểu Tuế đã đột nhiên hướng về phía ta mà “ư ư” không dứt, sau đó vươn đôi cánh tay tròn tròn trắng muốt ra, hươ hươ về phía ta, dường như muốn ta bế nó lên.
Ta lập tức không nói được lời nào nữa, vội vàng bước tới, nhẹ nhàng bế bổng nó lên, xuýt xoa: “Tiểu Tuế ngoan nhất trần đời…”.
Tiểu Tuế lại cười khanh khách, ta khó hiểu, hỏi: “Tiểu Tuế cười gì vậy?”.
Tiểu Tuế chưa biết nói, chỉ biết cười, quả thực sắp tiến hóa thành bộ dạng “chỉ cười mà không nói” rồi. Mãi lâu sau, khi nó dùng tay chọc vào chỗ cổ ta, ta mới hoàn hồn, sáng sớm sau lúc bị “xử tử”, ta đã tự mình quẹt một vệt mực ngang cổ, biểu thị rằng bản thân đã “chết” rồi… Tiểu Tuế cười vui vẻ đến vậy, hóa ra là đang cười nhạo ta!!!
Ta: “…”.
Thằng ranh chết giẫm này… Ta lẳng lặng thả nó về lại cái giường nhỏ, Tiểu Tuế vẫn còn đang cười như nắc nẻ. Ta quay đầu lại, định nói với Bình Dương bảo nó đừng cười nữa, trẻ con mà cười nhiều quá cũng không tốt đâu. Kết quả lại bắt gặp Bình Dương đang cười trộm.
Bình Dương: “Khụ…”.
Ta: “…”.
Mẫu tử kiểu gì thế này hả trời…
Ta ở lại chỗ của Bình Dương một lúc, đến chiều Vô Mẫn Quân cũng tới thăm. Tiểu Tuế vừa nhìn thấy hắn, hai mắt liền sáng rực lên, vội vội vàng vàng bò tới bên cạnh hắn, thế nhưng Vô Mẫn Quân lại chẳng thèm nhìn nó lấy một cái, chỉ nói với ta:
“Đi thôi, ta dẫn nàng ra ngoài cung chơi”.
Ta quả thực không còn gì để nói: “Xuất cung làm gì? Hơn nữa sao tự nhiên lại là hôm nay?”.
“A a a…” Tiểu Tuế thấy Vô Mẫn Quân không để ý tới mình, sốt ruột đến độ kêu ầm ỹ.
Vô Mẫn Quân nói: “Dù gì chúng ta cũng là người chết rồi, xuất cung cũng có sao đâu”.
“Chàng đừng có mà trưng ra cái bộ mặt đương nhiên như vậy để thốt ra câu mượn cớ vừa vụng về vừa mặt dày mày dạn thế có được không?!”. Ta há hốc miệng, nói thế mà cũng được à…
Vô Mẫn Quân: “Không sao đâu, đằng nào cũng chẳng có việc gì làm:.
Ta đáp: “Thôi cũng được”.
Thấy ta đồng ý, Vô Mẫn Quân thỏa mãn ngay, kéo tay ta định xuất phát luôn. Tieur Tuế thấy Vô Mẫn Quân sắp đi đến nơi rồi, cuống đến sắp khóc, ta quả thực không nỡ, mới nói: “Chàng để ý tới Tiểu Tuế một chút đi”.
Vô Mẫn Quân khựng lại một chút, sau đó cúi đầu, lộ ra vẻ mặt cực kỳ phức tạp: “Tiểu Tuế, sao lại ở đây?”.
Ta: “…”.
Tiểu Tuế cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngoạc mồm ra mà khóc oa oa.
Bình Dương nghe thấy tiếng khóc liền chạy vội vào, thấy Tiểu Tuế đang rạp mình trên mặt đất, Ta và Vô Mẫn Quân thì đang đứng trơ như tượng ở một bên, liền cuống quýt bế Tiểu Tuế lên, nói:
“Hoàng huynh, Hoàng tẩu, hai người làm gì thế?!”.
Ta nói: “Tiểu Tuế tán giai bất thành, lại bị người ta lơ đẹp”.
Vô Mẫn Quân: “…”.
Bình Dương rớt nước mắt: “Hoàng huynh, huynh cũng biết ngoại trừ phụ thân ra, Tiểu Tuế thích huynh nhất có mà, sao lần nào cũng không để ý tới nó thế?”.
Vô Mẫn Quân trề môi ra, sau đó đỡ lấy Tiểu Tuế, tiện tay đung đưa mấy cái xem như an ủi. Tiểu Tuế lập tức hân hoan trở lại, không khóc nữa, mở đôi mắt tròn xoe, long lanh ngập nước mà nhìn Vô Mẫn Quân, lông mi dường như vẫn còn hơi ươn ướt.
Vô Mẫn Quân thở dài: “Ai bảo mị lực của trẫm lớn vậy chứ”.
Ta: “…”.
Bình Dương: “…”.
Thật sự là không muốn để ý tới hắn, bất kể là phương diện nào đi chăng nữa…
Ta nói: “E chỉ bởi Tiểu Tuế ngửi thấy mùi đồng loại thôi”.
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn nó, nói: “Đồng loại? Ầy, không nổi đâu… Con của chúng ta nhất định… hà hà”.
Cũng chẳng biết hắn đang tự tin đắc thắng mà nói lung tung cái gì, Tiểu Tuế chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Vô Mẫn Quân liền thả nó lại giường, sau đó vươn tay khẽ véo một cái lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó. Ta vốn sắp bị hình ảnh ôm ấp hài hòa giữa bá phụ và tiểu điệt[2] làm cho cảm động muốn chết, lại nghe thấy Vô Mẫn Quân lạnh lùng phán một câu: “Thằng oắt xấu xa, dám cười nhạo nương tử của ta…”.
[2]Bá phụ và tiểu điệt: Chỉ bác và cháu.
Ta: “…”.
Làm sao mà hắn biết đươc?! Mà dù biết đi nữa cũng không cần cố ý đi báo thù như thế chứ?! Có biết ấu trĩ lắm không hả?! Vô Mẫn Quân, chàng còn dám nói chàng và nó không phải đồng loại, Tiểu Tuế còn có tiền đồ hơn cả chàng đấy!
***
Ta và Vô Mẫn Quân xuất cung, đi dạo loanh quanh ở bên ngoài. Vô Mẫn Quân dẫn ta đi ăn đủ thứ linh tinh, sau đó liền xuống dưới chân cầu xem tạp kỹ, chơi đùa đến quên đất quên trời.
Cuối cùng sắc trời gần tối, Vô Mẫn Quân đi sát ngay bên cạnh, hai chúng ta thong thả hồi cung. Đột nhiên ta cảm giác tóc mình bị kéo một chút, liền dừng lại, nhìn Vô Mẫn Quân bằng ánh mắt cực kỳ khó hiểu. Hắn chỉ nở một nụ cười, chẳng nói câu nào. Ta nghi hoặc vươn tay sờ thử tóc mình, lại sờ thấy một cây trâm, sờ trên tay thấy được lắm, là một cây trâm ngọc, hình dạng thì… dường như là một đóa hoa mai.
… Ta nhớ ra rồi, ngày đó hai chúng ta vẫn đang đổi thân xác cho nhau, hắn cứ nằng nặc bắt ta phải mua trâm cài cho hắn, trong đó có một chiếc hắn tự mình cài, là chiếc này đây.
Lòng ta chợt rộn lên, một lúc sau mới cất lời: “Chàng… chàng vẫn giữ nó suốt à?”.
Vô Mẫn Quân có chút mất tự nhiên: “Hôm qua tự nhiên tìm thấy, ta cũng đâu cài được nên cho nàng đấy”.
Ta: “…”.
Vô Mẫn Quân cười ha hả, tiếp lời: “Có thể thế sao? Ừ, là giữ cho nàng đấy”.
Ta nói: “Ừm, cảm ơn chàng”.
Vô Mẫn Quân vừa cười vừa lắc đầu.
Sau khi trở về cung, chúng là lại phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: Lã Suất “bị giết” rồi…
Mọi người ngồi xúm lại với nhau, lặng lẽ nhìn Lã Suất đứng giữa với vết mực quẹt ngang trán, sau đó tiếp tục lặng lẽ đưa mắt nhìn Bình Dương đang khóc lóc như mưa. Bình Dương nói:
“Cái tên trời đánh thánh vật nào lại dám giết phò mã của bản công chúa?! Không biết hài tử mà không có phụ thân thì không sống lâu được sao?!”.
Mọi người: “…”.
Lã Suất: “…”.
Có phải là chết thật đâu mà… Hơn nữa nói mấy câu như thế mới là xui ấy… Haizz dù sao cả Bình Dương và Vô Mẫn Quân đều thế, cái nhà này nào biết kiêng kỵ là gì, thôi bỏ đi…
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Mọi người thảo luận một chút, ai có khả năng là hung thủ?”.
Bình Dương là người đầu tiên lên tiếng: “”Bất luận thế nào cũng không phải ta, Lã Suất vào cung trực, đến lúc về thì đã có vết mực trên mặt rồi”.
Mọi người đều dùng ánh mắt “ngươi lừa con nít đấy à?” mà nhìn Bình Dương.
Bình Dương nức nờ: “… Thực sự không phải ta mà”.
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Được rồi, muội nói trước, muội cảm thấy hung thủ chính là Bình Dương công chúa”.
Những người còn lại đồng loạt hùa theo, Bánh Bao cũng gật đầu lia lịa. Kết quả là, mọi người xem lời biện hộ của Bình Dương như gió thoảng bên tai, không đếm xỉa gì đến tình nghĩa mà lôi nàng ra “xử tử”.
Hừ, Bình Đương đáng thương.
Thật ra ta cũng cảm thấy nàng đúng là hung thủ…
Bình Dương hai mắt rưng rưng mở tờ thăm của mình ra, chỉ thấy mặt trên rành rành hai chữ “nạn nhân”. Xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ…
Bình Dương lệ tuôn ào ạt, lao tới bên cạnh ta, nói: “Hoàng tẩu, cuối cùng muội cũng hiểu được cảm giác của tẩu rồi!!!”.
“… Cảm ơn muội…”.
Cứ như thế, chỉ trong mười hai canh giờ đã có tới bốn người bị giết, bản lĩnh của cái tên hung thủ này cũng thật cao cường.
Ta và Vô Mẫn Quân, thêm cả Bình Dương và Lã Suất nữa, bốn “xác chết” túm lại một chỗ tán chuyện, ta hỏi:
“Mọi người có nhận ra không, Lần nào Tư Đồ Hữu Tình cũng là người nêu ra ý kiến đầu tiên?”.
Bình Dương trầm tư một lát, nói: “Đúng thế, hơn nữa Bánh Bao sẽ đứng ngay bên cạnh mà phụ họa, khiến cho cả muội cũng thấy lời của Tư Đồ Hữu Tình có lý vô cùng”.
Ta nhìn Bình Dương: “Cái gì? Muội toàn dựa vào Bánh Bao mà đưa ra phán đoán sao…”.
Bình Dương: “…”.
Ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Đúng rồi, thật ra võ công của Vô Mẫn Quân và Lã Suất cao như thế, phỏng chừng cũng chỉ có Bánh Bao dính mực lên chân, sau đó lén lút hươ một cái thôi”.
Hơn nữa, cũng làm gì có ai đi đề phòng Bánh Bao đâu cơ chứ.
Bình Dương lộ ra vẻ mặt “nhất thời lĩnh ngộ”, còn Vô Mẫn Quân và Lã Suất – hai con người biết hung thủ là ai – lại chỉ lẳng lạng ngồi yên, không nói câu nào.
Ta và Bình Dương đều có suy nghĩ ấy trong lòng, thế nhưng bởi vì tôn trọng quy tắc trò chơi mà không thể nói cho bất kỳ kẻ nào “còn sống” nghe. Huống gì giờ chúng ta giờ đang là người ngoài cuộc, lại có lòng muốn xem kịch vui, vì vậy đều lặng im không nói, chỉ đứng đó mà theo dõi diễn biến sự việc.
Sau khi Bình Dương bị “xử tử”, mọi người cũng tản đi, ai về nhà đấy mà ngủ. Ta mới hỏi Vô Mẫn Quân:
“Rốt cuộc chàng có nhìn thấy hung thủ không, kẻ đó là ai?”.
Vô Mẫn Quân nói: “Không phải nàng đã có đáp án của mình rồi sao?”.
Ta nói: “Thật sự là do Tư Đồ Hữu Tình và Bánh Bao làm sao? Oa, ta giỏi thế cơ à!”.
Vô Mẫn Quân thở dài: “Haizz…”.
Ta nghi hoặc nhìn hắn: “Chàng haizz cái gì mà haizz… Thật ra… thiếp vẫn còn một nghi vẫn khác chưa nói”.
Vô Mẫn Quân nhướng mày: “Cái gì? Nói ta nghe thử xem nào?”.
Ta liếc mắt nhìn hắn, sau đó đáp: “Thật ra thiếp nghĩ hung thủ có khả năng là chàng… Chàng tự giết mình, sau đó lần lượt giết tất cả những người khác… Cứ vậy thì chàng thắng rồi, không phải sao?”.
Vô Mẫn Quân có vẻ khựng lại một chút, sau đó trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ vô cùng, nói:
“Tư Đồ Hữu Tình nói rồi còn gì, hung thủ phải sống tới tận cuối cùng thì mới xem là thắng cuộc”.
“Khụ, có cả quy tắc này nữa à…” Ta cũng khựng lại, sau đó tiếp lời: “Thiếp không chú ý…”.
Vô Mẫn Quân chỉ cười mà nói: “Có điều nếu là ta thật, phỏng chừng cũng sẽ làm như lời nàng nói. Dù sao thiên hạ đại loạn, cũng thú vị lắm”.
Ta: “…”.
Cái tên Vô Mẫn Quân này đúng là trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ thiên hạ thái bình…
Hai chúng ta trở về phòng đi ngủ, ta có một linh cảm rất mãnh liệt rằng, căn cứ theo cách thức giết người nhanh như chớp giật của hung thủ, đợi đến sáng mai tỉnh lại nhất định sẽ có thêm người chết, chỉ không biết đó là ai thôi…
Ta trăn trở mãi một hồi, vẫn không nghĩ ra được ai sẽ là kẻ bị giết sáng mai. Thế là vừa sáng ra đã vội vội vàng vàng chạy tới đại sảnh.lại phát hiện mọi người ai nấy đều bình thường cả, hoàn toàn không có thêm “cái xác” nào.
Những người khác hiển nhiên cũng kinh ngạc mười phần, không hiểu vì sao đột nhiên hung thủ lại dừng tay, có điều nếu chẳng ai chết, vậy cũng không bỏ phiếu được rồi. Mỗi người ôm trong lòng suy nghĩ riêng của mình dùng bữa sáng. Sau đó Vô Mẫn Quân thượng triều, Ta và Bình Dương, Tư Đồ Hữu Tình cùng với Bánh Bao đến thăm Tiểu Tuế, những người khác cũng đi làm việc của mình hết cả. Ví Như Ngô Ung, hiện tại vẫn đang buôn vải bán lụa, lần này tới Tây Ương Quốc, cũng muốn nhân cơ hội mở rộng chuyện làm ăn, vì vậy phải đi thăm hỏi một lượt tất cả các quan viên cai quản lĩnh vực này. Dám đứng ngay trước mắt Hoàng đế mà thể hiện ta đây sắp sửa đi hối lộ, Ngô Ung cũng thật là không có não. Có điều đối với những món hối lộ vặt vãnh như thế này, Vô Mẫn Quân xưa nay đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ cần cầm tiền nhưng thực sự làm việc, Vô Mẫn Quân sẽ không nói gì. Còn nếu ôm tiền rồi mà dối trên lừa dưới thì Vô Mẫn Quân tuyệt đối không nương tay… Tóm lại mọi người ai muốn kiếm tiền thì cứ kiếm nhưng tuyệt đối không được cướp tiền của dân. Trong lòng Vô Mẫn Quân đã có một cái bàn tính, tính toán rành mạch rõ ràng, nếu có kẻ nào dám vượt giới hạn thì kẻ đó xong đời rồi.
Phùng Du thấy Ngô Ung phải ra ngoài, liền đi cùng chúng ta tới thăm Tiểu Tuế. Ngày hôm qua nàng ấy không tới, phỏng chừng Ngô Ung cũng thấy xấu hổ mà không cho thê tử biết chuyện mình bị nôn đầy sữa lên mặt. Thế nên rất đương nhiên, sau khi Phùng Du bị gương mặt tươi cười của Tiểu Tuế hấp dẫn giống hệt chồng nàng hôm qua, thì việc bị thằng bé phun cho đầy một mặt sữa là chuyện hoàn toàn trong dự kiến. Phùng Du hét lên một tiếng chói tai, sau đó vừa khóc sướt mướt vừa vớ lấy một tấm khăn cạnh đó, ném một cái nhìn đầy ai oán về phía mấy con người đang không dừng cười được là ta cùng Bình Dương và Tư Đồ Hữu Tình, Bánh Bao, nói:
“Sao mấy người chẳng thèm nhắc ta một tiếng…”
Ta nói: “Xin lỗi, mà dù có nhắc cũng không kịp đâu… Ha ha ha ha ha ha …”.
Phùng Du khựng lại một chút, nói: “Chẳng trách hôm qua lúc tướng công trở về, cả người toàn mùi sữa…”.
Ta: “…”.
Bình Dương: “Ha ha ha ha ha ha ha…”.
Bánh Bao cũng cười lăn cười lóc, thân thể tròn vo run lên bần bật hệt như quả cầu lông đang rung động vậy. Tiểu Tuế ngừng cười, nhìn về phía Bánh Bao bằng ánh mắt tò mò, Bánh Bao “chi” liền hai tiếng, sau đó dè dặt nhảy đến bên cạnh Tiểu Tuế.
Xem tiếp: Chương 41 - Phần 3