41 “Lạc thiếu gia, ngài không thể vào, tổng giám đốc hiện tại không rãnh. ”“Lạc thiếu gia, Lạc thiếu gia, tổng giám đốc hiện tại thật không rãnh để gặp ngài.
42 Bờ môi nở nụ cười tàn nhẫn, Vạn Thiếu Hoằng liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trong tay vẫn còn vang lên tiếng động nhỏ, hung hăng ném xuống đất dùng sức đạp bể.
43 “Mẫn Nhi, đừng… đừng sợ… mẹ… mẹ, cứu con…”Lạc Tử Thuần thở dài, giúp Tống Khuynh Vân lau đi mồ hôi trong cơn mộng không ngừng cau mày nói mớ trên giường.
44 “Bác sĩ, bác sĩ, mấy tên đáng chết đi đâu hết rồi hả?”Khắp người đầy vết bẩn, Hạ Vũ Hi chật vật xông vào trong bệnh viện, mồ hôi ướt đẫm với những sợi tóc dán vào gương mặt.
45 Đêm khuya, tại khu nhà cao cấp nhà họ Hạ, không tiếng động hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang. Từ lúc theo đến bệnh viện rồi điên cuồng trở về, Hạ Vũ Hi liền nhốt chính mình trong phòng, cho dù ai có gào thét cách mấy cũng không có động lực hợp tác.
46 “Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy?”Lâm Thục Nguyệt không tự chủ nâng giọng lên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nguyên nhân là má Trương đã suy đi nghĩ lại, cảm thấy phải kể lại chuyện xảy ra nói cho phu nhân, lúc này mới nhân lúc Lâm Thục Nguyệt nghỉ ngơi đem chuyện Mẫn Nhi nói ra, chuyện Mẫn Nhi với thiếu gia đều có triệu chứng dị ứng giống nhau nói ra tất cả.
47 “Vũ Nhược…”Khổ sở mở miệng nói, Lạc Tử Quân trơ mắt nhìn bóng dáng Hạ Vũ Nhược càng ngày càng đi xa, thiếu chút nữa không nhịn được liền đuổi theo. Nha đầu ngốc, khi nào cô mới hiểu hết tâm ý của tôi chứ?Tống Khuynh Vân im lặng, lặng lẽ nắm lấy bàn tay của anh, muốn dùng từ để an ủi anh, trong thâm tâm Lạc Tử Quân đã quá rõ ràng, cùng ánh mắt Tống Khuynh Vân giao nhau, nhất thời nở nụ cười cô đơn.
48 Bóng đêm dần dần buông xuống, áng mây hồng chiều tà phản xạ xuống thật quyến rũ hấp dẫn. Khách sạn cấp năm sao, ngồi ở tầng chót trong phòng ăn xoay tròn, phòng ăn ở nhà hàng này có chỗ đặc biệt là: từng phòng ăn được bài trí đơn độc tách riêng ra, tuyệt đối được giữ bí mật.
49 Két! Một tiếng thắng xe chói tai, Đinh Chi Thành dừng xe ở trước cửa Geel quốc tế. Cũng không vội vàng xuống xe, Đinh Chi Thành tựa vào chỗ ngồi của tài xế xe, liếc nhìn ngoài cửa xe ùn ùn kéo đến, thấy bọn ký giả vây kính xe tới nước chảy không lọt, cùng với máy chụp hình flash không ngừng lóe sáng.
50 Cùng Lạc Tử Thuần sóng vai đi ra ngoài bệnh viện, Tống Khuynh Vân khó lộ ra nụ cười, nhưng tâm tình cũng dễ chịu đi rất nhiều. Cuối cùng hôm nay Mẫn Nhi cũng đã tỉnh táo lại, may ra con bé cũng còn nhớ được cô là mẹ của nó, Tử Thuần nói con bé đã khỏe hơn rồi, không còn để lại bất kỳ hậu di chứng nào.
51 Tống Khuynh Vân bị đưa đến một gian phòng đầy ngập mùi vị của phái nam, tất cả mọi thứ ở nơi này cô đều cảm thấy rất quen thuộc, chỉ là chiếc khăn trải trên giường cùng với sáu năm trước, lúc cô rời đi trông rất giống nhau, không khác chút nào.
52 “Anh cút ra ngoài cho tôi!”Rốt cuộc, từ trong phòng tắm không ngừng truyền ra tiếng rống giận của Tống Khuynh Vân. Trong bồn tắm, nước càng ngày càng lạnh, mặc dù vẫn chưa tới mùa đông, nhưng gió mùa thu lạnh rung vẫn còn tỏ ra khí lạnh, Tống Khuynh Vân ngâm mình trong nước lạnh dần run lên lẩy bẩy.
53 “Các người đang làm gì vậy?”Giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ liền vang dội xuyên qua cả phòng tắm đang tràn ngập sương mù, Cung Mạt Lỵ tức giận đến toàn thân phát run, chính mình cũng không thể tin được khi thấy cảnh tượng đang diễn ra ở chỗ này.
54 “Đau quá. ” Toàn thân ướt đẫm, Tống Khuynh Vân bị anh ném lên trên giường lớn mềm mại, cau mày tức giận trợn tròn mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây nên, “Này, anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Sao không nhẹ tay một chút chứ?”“Này này này, anh làm gì vậy? Anh làm gì cởi y phục của tôi thế, tôi không cần!”Hoảng sợ nắm chặt váy áo, không ngừng lui về phía sau, đáng tiếc vẫn bị bàn tay Hạ Vũ Hi kéo lại đến không còn chỗ để trốn.
55 “Mẫn Nhi, chào mừng con đã về nhà, lại đây để cô Nhược ôm con nào!”Sáng sớm, Hạ Vũ Nhược liền lái xe đi đến bệnh viện đón Tống Mẫn Nhi xuất viện, vẫn cứ đắm chìm trong niềm vui sướng với đứa cháu gái xinh đẹp của mình đến không thể tự thoát ra được, vừa chạm vào băng gạc đầu trên thân thể gầy yếu của Tống Mẫn Nhi, cô càng thêm đau lòng hơn, yêu thương ôm cô vào trong lòng, che chở thật tốt.
56 “Vũ Nhược-” cất cao giọng người đàn ông lộ ra vẻ nồng đậm trách mắng, “Em thật là quá đáng!”Còn đang buồn ngủ, Hạ Vũ Hi nghe được tiếng tranh chấp ở lầu dưới mà bị đánh thức, cau mày đứng dậy tra xét, không đúng lúc để cho hắn thấy cảnh Vũ Nhược đánh Tống Khuynh Vân.
57 “Vũ Nhược, em tìm tôi à?”Vừa nhận được cuộc điện thoại của quản gia, Lạc Tử Quân liền bỏ hết tất cả mọi chuyện xuống. Chạy như điên trên đường về nhà, anh còn tưởng rằng Vũ Nhược sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa.
58 Xe hơi cứ phóng nhanh đi, ngồi ở phía sau vẻ mặt Hạ Vũ Nhược rất bình tĩnh, còn Hạ Vũ Hi ngồi ở cạnh cửa sổ phơi bày ra gương mặt tuấn tú, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cảnh sắc đang nhanh chóng lui dần về phía sau.
59 Tại đại sảnh phi trường đông đúc người đầy tiếng ồn, Đinh Chi Thành đeo kính đen đẩy rương hành lý bước ra đại sảnh, mặc dù khí chất không được tiêu sái lắm, càng không giấu được vẻ mệt mỏi khắp người.
60 Đinh Chi Thành đi rồi, Lạc Tử Thuần vui vẻ quay về chiếc ghế sofa, tiện tay cầm lấy một quả táo chua nhấm nháp, vị giác ê ẩm làm cho cô cảm thấy thoải mái không ngừng.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 50