21 Nhìn chăm chú vào Thương Bích Lạc lại "phơi thây" trong xe, thể xác và tinh thần thoải mái, Hạ Hoàng Tuyền xoay xoay cổ duỗi duỗi lưng mỏi, bỗng cảm thấy đời người thật là tuyệt vời.
22 Đột nhiên, một người nắm chặt bàn tay nổi lên gân xanh kia. Đầu ngón tay Thương Bích Lạc run lên, cố gắng đè xuống ý muốn công kích, chỉ thấy hai mắt Ngôn Tất Hành hàm chứa tình thâm nhìn chăm chú vào hắn: "Người anh em, anh thật may mắn.
23 Ngày hôm sau, dưới chỉ dẫn của mũi tên, ba người Hạ Hoàng Tuyền đi theo quân đội, người lái xe tất nhiên là Ngôn Tất Hành, trên thực tế, trước đó chính hắn cũng có một chiếc xe, nhưng khi nhìn thấy xe việt dã trong toa xe tải, hắn dứt khoát lấy giá cao bán ra xe của mình.
24 [1] Chỉ kịch tình hoặc là vấn đề phân tích bay vọt, trước sau không thống nhất, tình tiết phát triển quá nhanh. Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Thương Bích Lạc không sai.
25 Hoàng Tuyền?Đang gọi cô sao? Hay là trùng hợp?Không, rõ ràng không thể là trùng hợp, vậy thì, anh ta biết cô? Khi nào? Ở đâu? Vì sao?—— Nếu thật sự quen biết, vì sao cô hoàn toàn không có ấn tượng?Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền nổi lên tầng tầng nghi hoặc, nhưng vào lúc này, đột nhiên cảm thấy chỗ cổ hơi ngứa, như là lông mi chạm vào làn da, cô đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện tình hình hiện tại không quá đúng.
26 Khi xe đang chạy, Hạ Hoàng Tuyền nhìn cảnh sắc lùi dần bên ngoài qua cửa kính, khác với phồn hoa lúc trước, hiện tại xung quanh ngã tư đường đều là zombie hoặc hành tẩu hoặc giãy giụa ngã xuống, khung cảnh tận thế cũng chỉ như thế này mà thôi.
27 Lạc đường lạc đường lạc đường, thật sự lạc đường sao?! Đùa giỡn cái gì chứ!". . . . . . " Hạ Hoàng Tuyền kìm nén để không tức đến hộc máu, "Vậy trước đó anh đi tìm người thế nào?!""Ngồi taxi.
28 Thương Bích Lạc nói không sai, hiện tại trong lòng Hạ Hoàng Tuyền đã là lệ rơi đầy mặt, trên mặt mang theo biểu cảm nhìn như lãnh diễm cao quý nhưng thực ra có chút, khụ, gì kia, hắn không nói gì, chỉ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào cô.
29 Theo phương hướng chỉ dẫn của Hạ Hoàng Tuyền, chiếc xe băng băng qua sân trường đại học, rẽ mấy ngã tư rồi chạy đến một hướng không rõ, khác biệt với đường sá thông thuận lúc trước, ngã tư đường chưa được thanh lý che kín zombie đang kiếm ăn.
30 Thương Bích Lạc cười mà không cười nhìn cô một cái, cảm giác về sự ưu việt trên chỉ số thông minh triển lộ không bỏ sót: "Lại nói, Tô Giác đã là nhân viên nghiên cứu khoa học được quân đội bảo hộ, không nói đến khả năng có người đi theo bảo vệ, một khi anh ta mất tích sẽ gây ảnh hưởng lớn, những người này cũng không khỏi quá mạo hiểm.
31 Đương nhiên, ngay từ đầu Hạ Hoàng Tuyền đã không cần đáp án, cho dù hắn trả lời "0 %", cô cũng sẽ không thể hạ thủ lưu tình với tên khốn không có tiết tháo [1] này.
32 Ngay khi hai người dùng nụ cười và ánh mắt chém giết (?) lẫn nhau, Ngôn Tất Hành đứng một bên yên lặng nhìn trời —— vào thời điểm này cũng không quên mắt đi mày lại là muốn gì chứ?! Coi người đàn ông độc thân như hắn không tồn tại sao? Thiêu chết đi! Ân ái trước mặt người khác phải bị tha đi thiêu sống!!!Có lẽ oán niệm của hắn đã cảm động trời đất, rốt cuộc có người đi ra ho nhẹ một tiếng.
33 Lúc này Hạ Hoàng Tuyền cũng không hề cảm nhận được sóng điện oán niệm đến từ Ngôn Tất Hành, toàn bộ sự chú ý của cô đặt ở việc tìm kiếm Tô Giác, rất nhanh, cô tìm được hắn, hắn đang ngồi trên sofa ở đại sảnh tầng một.
34 Đường sá phía sau lại khôi phục sự bình tĩnh như lúc trước, bọn họ và dân chúng được cứu ven đường đi theo quân đội, bị kinh sợ nhưng không có nguy hiểm gì, cùng đội quân khác tụ hội ở địa điểm dự tính.
35 ". . . . . . " Hạ Hoàng Tuyền đã hoàn toàn sợ ngây người, cho nên hoàn toàn không có tâm trạng chú ý tới người bạn nhỏ của cô có kinh ngạc đến ngây người hay không, đầu như bị cửa kẹp, không hiểu sao cô lại ma xui quỷ khiến nói ra một câu như vậy: "Thân ái, cô định bao ngày hay bao đêm?"Vừa dứt lời, cô đã muốn đập đầu vào tường, rồi sau đó chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến khí lạnh, nơi phát ra không cần đoán cũng biết.
36
37 Đáng tiếc, lời nguyền u ám của Ngôn Tất Hành đã trở thành bọt nước trong ngày đầu tiên. Đêm phân phòng, Tô Giác bởi vì việc nào đó mà bị quân đội gọi đi.
38 Người dân thành phố W giận dữ sôi trào, tuy quân đội nỗ lực duy trì bình tĩnh mặt ngoài nhưng không can thiệp nhiều vào việc dân chúng lén ẩu đả, bởi vì bọn họ hiểu rõ —— những người này cần trút giận.
39 Hạ Hoàng Tuyền đương nhiên không rảnh rỗi mà bận tâm đến sự buồn bực trong lòng Thương Bích Lạc, hoặc là nói, lúc này cô cũng rất phiền não —— trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống một cách ngông cuồng đẹp trai, nhảy từ tầng ba vào ban đêm đúng là dọa người, a a a cứu mạng! ! !May mà ánh trăng vừa ló ra, bằng thị lực tốt và mượn lực vài lần trên tường, Hạ Hoàng Tuyền linh hoạt xoay người một cái, mắt thấy sẽ hạ xuống, nhưng vào lúc này ——【 Xin mang theo vật phẩm tùy thân.
40 [1] Con sói và con bối cùng là loài thú gian ngoan. Nhưng cho dù sáng hôm sau tâm tình của Tô Giác và Ngôn Tất Hành khi phát hiện hai người "bỏ trốn" là thế nào, trong những ngày tiếp theo, Hạ Hoàng Tuyền tung hoành ở khắp thành thị, chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được địa điểm, giống như mãnh thú săn thực núp trong bụi cỏ rậm rạp, không dễ nhìn thấy bóng dáng của nó, lại nhào ra trong thời khắc mấu chốt, cho con mồi một kích trí mệnh.