21 Chương 21Lúc Lăng Siêu ra khỏi phòng sách, Tiêu Thỏ đã đi cầu ba lần, ói hai lần, nằm bẹp dí ở ghế sô pha, mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng vừa nhìn thấy Lăng Siêu, nước mắt bỗng dưng trào ra, hơi thở yếu ớt run rẩy.
22 Chương 22 :« Thỏ Thỏ, chết… chết rồi ! » Đang buổi nghỉ trưa, Tương Quyên Quyên bỗng hổn hà hổn hển chạy vội vào lớp học. Tiêu Thỏ đang ngồi cặm cụi làm bài tập liền ngẩng đầu lên ngạc nhiên.
23 Chương 23 :Cả ngày, hai má của Tiêu Thỏ cứ gọi là đỏ rực lên, lại còn thỉnh thoảng giơ tay lên chạm khẽ vào môi, bộ dáng rõ ràng là tâm hồn treo ngược cành cây.
24 Chương 24:Sau ngày Duẫn Tử Hàm rời đi, hết thảy dường như đều quay trở lại điểm khởi đầu. Lăng Siêu bắt đầu quá trình tập trung ôn tập khẩn trương để chuẩn bị thi đại học.
25 Chương 25Sự kiện bất ngờ về đôi tình nhân lén lút kia coi như làm sống động không khí thi cử căng thẳng được một chút, một tháng sau, kỳ thi đại học rốt cục cũng bắt đầu.
26 Chương 26Lăng Siêu cuối cùng cũng phải lên đường. Vì Lăng Siêu một mực không chịu, Lăng tiên sinh cũng đành thôi không lái xe đưa cậu quý tử tới trường, mà chỉ lái xe đưa con tới ga tàu.
27 Chương 27“Thỏ Thỏ, cậu bị sốt đấy à?” Trong lớp tự học, Tương Quyên Quyên tính cẩn thận hay để ý, lập tức phát hiện sự khác lạ của Tiêu Thỏ, liền thấp giọng hỏi.
28 Chương 28Vất vả lắm mới lồm cồm bò ra khỏi gầm giường nổi, Tiêu Thỏ cáu tới mức thiếu chút nữa thì nhào qua cắn cho Lăng Siêu một phát. Kẻ độc ác này lại dám quá đáng tới mức đem cả quần… lót của mình ném xuống dưới trêu chọc nàng, quả thực là ác, rất ác, vô cùng ác, cùng cực ác mà! Nếu là bình thường, nàng không thể không lôi hắn ra mắng cho một trận cho chừa đi, có điều tình huống hôm nay có chút khác biệt, là nàng sai trước, lén lút vào phòng hắn, nên không mở miệng mắng được.
29 Chương 29Lần này Tiêu Thỏ đi làm trợ giáo dạy võ thuật, không ở đâu xa, chính là ở võ quán của ông thày Võ Đại Lang của nàng ngày trước. Từ sau khi Tiêu Thỏ tốt nghiệp sơ trung, lớp võ thuật của thày Võ càng ngày càng được mở rộng.
30 Chương 30Ăn miến xong, dọn dẹp bát đĩa gọn gàng, nhìn đồng hồ đã là tám giờ tối, Lăng nương vẫn chưa về. Tiêu Thỏ ngồi trên ghế xa lông, chợt nhớ lại chuyện vừa nãy, nhớ tới dáng vẻ lúc Lăng Siêu ôm nàng, không hiểu vì sao trong lòng bỗng có cảm giác có lỗi.
31 Chương 31 :Lúc hai bạn nhỏ của chúng ta chạy tới được ga tàu, vị bà nội đáng kính kiêm đáng thương của Lăng Siêu đã đứng đợi ở đó được một tiếng đồng hồ.
32 Chương 32:Khoảnh khắc ấy, cả không gian và thời gian như đứng lại. Trong ánh mắt đen huyền sâu thẳm mà kẻ khác khó mà nắm bắt được của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ bỗng có chút bối rối không biết làm sao, cũng không biết mục đích hắn xuất hiện ở đây để làm gì.
33 Chương 33Nếu nói trên đời này thảm nhất là khi bạn đang đi đường thì rơi xuống ao, thì chuyện còn thảm hơn, chính là việc bạn rơi xuống ao, nhưng lại không biết bơi.
34 Chương 34“Sư huynh, Bạch sư tỷ…”“Tiểu Thanh, em là sư tỷ, hẳn là nên chiếu cố cho đàn em một chút chứ?” Giọng của Giang Hồ mới nghe thật là dịu dàng, nhưng ẩn trong đó lại là sự cứng rắn không để người khác cự tuyệt.
35 Chương 35:Tối hôm đó, Tiêu Thỏ đem chuyện được rủ đi ăn cơm nói với đám bạn cùng phòng, trừ Hạ Mạt vẻ mặt lãnh đạm không nói gì, còn lại mọi người thật vô cùng khoái chí.
36 Chương 36: “Trước hết là phải thỏa thuận rõ ràng nhá, nếu đã chơi, không được bỏ cuộc giữa chừng, cũng không được nói dối a!” Ngộ Không cười một cách đầy quỷ quyệt.
37 Chương 37Gần đây Tiêu Thỏ cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận tại sao ngày hôm ấy lại đồng ý đi xem Lăng Siêu chơi bóng rổ cơ chứ. Xem thì xem thôi, cớ sao hắn lại còn phải mang nàng ra giới thiệu khắp bạn bè trong đội bóng làm gì.
38 Chương 38: Do khoa Y tá trường Z có một bộ phận tài liệu giảng dạy đặc biệt đặt mua ở nước ngoài về, trong nước rất khó mua được. Thế nên sau khi Tiêu Thỏ không cẩn thận làm mất sách môn Hóa Dược, liền bị Tiểu ma nữ chì chiết.
39 Chương 39Thời tiết ngày càng lạnh, thoáng chốc đã sắp tới cuối học kỳ. Tiêu Thỏ dù không phải rất thông minh, nhưng cũng may là đi học bình thường cũng rất chăm chỉ, nên học hành không đến nỗi quá vất vả.
40 Chương 40 Chuyện hẹn họ kia, làm sao mở miệng nói với Lăng Siêu bây giờ nhỉ? Vấn đề này khiến Tiêu Thỏ bối rối nghĩ mấy ngày liền. Mắt thấy hôm sau chính là lễ Giáng Sinh rồi mà nàng vẫn còn do dự ngại ngần không muốn gọi điện cho Lăng Siêu.