21 Bình minh! Đối với nhiều người hai tiếng ấy thật đẹp mới nghe thôi đã đủ khiến cho người ta tưởng tượng ra một khung cảnh huy hoàng nhưng chẳng hề kém đi sự lãng mạn, một thời khắc giao thoa giữa ngày và đêm do bàn tay của Tạo hóa làm nên.
22 Lại một ngày chủ nhật nữa chẳng vui vẻ gì với nó. Cái cảm giác khó chịu bức bối cứ mãi đeo đuổi nó từ hôm ấy. Nó chẳng phải kẽ nhẫn nhục, chẳng phải kẽ giữ được mãi cảm xúc trong lòng.
23 Những ngón tay thon dài của nó khẽ khàng đan trên những sợi dây đồng, cả căn phòng tràn ngập tiếng đàn guitar buồn thăm thẳm. Mỗi ngày qua nó thấy thật trống vắng, trong thâm tâm nó luôn giải thích điều đó bằng ý nghĩ: những trò trêu trọc, những lời xiên xỏ nhau thành thói quen rồi nên sinh ra cảm giác lạ lẫm thôi, chẳng có gì phải lo ngại hay buồn lòng cả.
24 Quân vẫn kéo nó đi cho tới khi ra khỏi phố Hàng Mã, nó vẫn chưa kịp hoàn hồn thì giọng nói khó ưa lại dội vào tai: -Còn bà? câu nói không đầu không cuối làm nó tròn xoe mắt nhìn Quân, mất mấy giây sau nó mới hiểu ra vấn đề trong miệng lí nhí vài chữ: -Tôi cứ tưởng ông đang đùa.