21 Nghe tiếng hét khiếp đảm của Băng Du lập tức chạy đến rồi kéo Băng Du ra
-Em có sao không?_Lập Khiêm nhỏ nhẹ hỏi
-Vẫn không. . . . . . . . không sao_Vì sợ nên nhỏ cứ ấp a ấp úng mãi
Đột nhiên Lập Khiêm quay lại ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt Chính Nam không bằng vậy
-Anh bị cái gì vậy?
Không để ý đến Lập Khiêm, Chính Nam nhìn thẳng Băng Du ánh mắt chân thành
-Băng du, anh xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em, đã để cho em chịu nhiều cực khổ bên ngoài nhưng từ nay anh sẽ chăm sóc và bảo vệ cho em thật tốt
-Anh đang nói cái gì vậy?_ lập khiêm sốt ruột
-Anh chính.
22 Ông Hải nghĩ ngợi một lát
-Ông có nghĩ cho anh em tôi dù chỉ một chút hay không ?
-Đương nhiên ba thương ba anh em các con nhất rồi
-Vậy sao? tôi chỉ có duy nhất một đứa em gái!!! Tính theo thứ tự người nên đi là mẹ con bà ta không phải Băng Du!!! Từ trước tôi vẫn còn chút niềm tin với ông, nhưng câu nói vừa rồi của ông đã làm tôi cực thất vọng.
23 -Ý cả con là. . . . đây là em gái con?_Mẹ Thiên Hà hơi sửng sốt
-Bà sợ sao?_ Chính Nam nhìn thẳng vào mặt bà ta_Hay là bà đã làm chuyện gì đó có lỗi với Băng Du? tôi nói có đúng không? mà chắc không rồi, bà có lỗi với anh em tôi thì đúng hơn.
24 (Đoạn này mình quyết định đổi cách gọi Băng Du nhé)
??????????????????????????????????????????????????????????????
Sáng hôm sau
Băng Du vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Bà Mẫn đứng ở cửa rồi.
25 -Em xem đi.
Cô đưa ánh mắt hoang mang nhìn theo phong thư màu vàng. Từ từ nhận lấy nó , mở ra xem,
'Kết quả xét nghiệm ADN '
-Cái này?
-Là chứng cứ mà em muốn xem
-Anh làm cái này từ khi nào?
-Lúc em ở bệnh viện
Cô không hỏi nữa mà nhìn xuống phía dưới kết luận
'Kết quả xét nghiệm: quan hệ anh em cùng huyết thống"
-Sao có thể như thế được?
Cô ngạc nhiên đến mức không thể tưởng, trước lúc đến đây, cô chỉ nghĩ rằng đây là một nhầm lẫn.
26 Cô lặng lẽ bước tiếp về ngôi nhà nhỏ sau núi của hai người
Ten. . . . ten. . . . ten
Chương điện thoại reo vang "Anh Chính Nam đang gọi"
-Alô_ cô bắt máy
-Băng Du em đang ở đâu?
Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Chính Nam
-Không cần, có lẽ em cần một khoảng thời gian để suy nghĩ lại
-Băng Du em còn rất yếu! nói cho anh biết em đang ở đâu anh sẽ đến đón ngay!
-Em đã bảo không cần khi nào bình tĩnh lại thì em sẽ gọi cho anh!
Tít.
27 Cô cứ thế ở hà của Lập Khiêm thêm một ngày, có lẽ là lo lắng cho Băng Du nên Lập Khiêm nên ngay ngày hôm sau anh lập tức trở về. Về đến nơi anh lập tức quay về nhà tìm cô.
28 -Cậu và Hân là như thế nào vậy?
Thiên Minh vừa hỏi vừa chăm chú nhìn vào Lập Khiêm. Anh bỏ tách trà trong tay xuống sau đó nhìn thẳng vào người đối diện.
29 Ông Hải cầm trên tay tập tài liệu chưa kịp mở ra thì nghe tiếng hét lớn của Chính Nam. Ông vứt tài liệu xuống bàn nhanh chóng chạy theo đến bệnh viện.
30 Chính Nam dừng xe trước cửa một căn nhà nhỏ trong hẻm vắng. Anh xuống xe nhìn quanh sau đó lấy điện thoại ra.
Bốp.
-Đừng gọi nữa, tao ở đây này.
31 Hai cảnh sát nhìn nhau suy nghĩ một chút rồi trả lời cô.
-Bây giờ chúng tôi có thể vào xem tình trạng của nạn nhân không?
Cô lắc đầu
-Xin lỗi! hiện tại anh ấy đang trong thời gian cách li khử trùng nên chưa thể vào được, các anh có thể quay lại sau 24 tiếng nữa!!!
-Vậy chúng tôi xin hẹn cô trong vòng 24 tiếng nữa.
32 Bích Diệu khoát tay của Hoàng Chính Hải ra khỏi quán cà phê. Hồng Lam nhìn theo hình bóng hạnh phúc kia, bàn tay miết chặt tách cà phê
-Tình yêu của anh ấy chỉ có thể dành cho tôi.
33 Chiếc xe hơi màu đen đưa Hồng Lam đến bến tàu. Cơn mưa cứ kéo dài như bất tận từng hạt nặng trĩu. Tình yêu của cô kết thúc như vậy đấy, kết thúc trong tay người con gái đã cướp đi tình yêu của cô, người cha của cô, tất cả mọi thứ của cô.