21 Nhưng người đầu têu tất cả mọi thứ này Mặc Thiệu Đình, lại đứng nguyên tại chỗ một cách nho nhã, rút khăn tay ra lau ngón tay thon dài của anh, khinh miệt ném cái khăn lên mặt Lâm Phong:
- Chó cắn tôi, tôi không thể cắn chó, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ nhịn.
22 Trên mặt Vương Vân Nhi lộ rõ vẻ đắc ý:
- Anh biết hối hận là tốt.
- Tôi hối hận ra tay quá nhẹ, hiện tại còn để cho mấy thứ tạp nham này diễu dương trước mặt, thật chướng mắt.
23 Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ thế thôi, mọi người vẫn còn học trong trường, nên cũng chỉ dám tức mà không dám nói, chỉ có thể cảm thán trong lòng: Vương Vân Nhi thật quá quắc!
Vừa nãy Vương Thường Công bước vào, Vương Vân Nhi đã cản đi tầm nhìn của ông, lúc này Vương Thường Công an ủi con gái xong, chuẩn bị bước lên trước muốn nhìn rõ tên tiểu tử gan to bằng trời là ai ----- tuy nói rằng ông đã nghĩ sẵn sẽ phải xử lý đối phương thế nào rồi, nhưng hỏi cũng không hỏi mà đánh người ta tàn tật thì cũng sỉ nhục danh hiệu hiệu trưởng của ông lắm!
Cho dù thế nào, cái cảnh này cũng phải diễn trước đã.
24 Lâm Phong vừa kinh ngạc vừa tức tối, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể đứng dậy, giọng nói yếu ớt hét lớn với Vương Thường Công:
- Chú Vương, là anh ta đánh cháu! Là anh ta động thủ trước, cháu vô tội, cháu không làm gì cả, là anh ta, anh ta ghen tị cháu.
25 Hai người bước ra khỏi phòng trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, Đường Lạc Lạc thở một hơi thật sâu thật dài, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Cứ tình hình này, có lẽ sau này Lâm Phong và Vương Vân Nhi không dám gây rắc rối với cô nữa rồi, cô và Mặc Thiệu Đình đi dưới ánh mặt trời, cô nở nụ cười ngọt ngào với Mặc Thiệu Đình:
- Cám ơn anh, tiểu ca ca.
26 Đường Lạc Lạc vội vàng từ trong lòng Mặc Thiệu Đình giằng ra, khóe mắt rưng rưng, là nước mắt sắp tuôn ra khỏi khóe mắt, cô cắn chặt môi, đôi tay nắm chặt, nghiêm túc ngước đầu lên:
- Tiểu ca ca, cám ơn anh, tuy tôi không biết tên của anh, nhưng anh đã giúp tôi nhiều lần, tôi thật sự rất cảm kích, nhưng.
27 - Đúng rồi, bạn học của cô, sao lại gọi cô là Lạc Lạc vậy?
Trước khi đi, Mặc Thiệu Đình có chút thắc mắc muốn hỏi:
- Tên cô không phải là Đường Phù Dung sao?
Hôn lễ lớn của Mặc Thiệu Đình, S thị không ai không biết, tên của cô dâu tất nhiên cũng không ít người biết đến, Đường Lạc Lạc ngớ người một giây, có chút chột dạ sợ tiểu ca ca phát hiện bản thân thay thế chị gái kết hôn, chỉ biết ậm ờ trả lời:
- Đó là biệt danh của tôi, được rồi, tôi vào trong nhé!
Nói xong, liền tung tăng nhảy nhót chạy vào trong biệt thự nhà họ Mặc, chạy về phòng vùi đầu lên tấm giường mềm mại của cô, rút điện thoại ra, bấm chấp nhận kết bạn nhận được từ tối qua của Mặc Thiệu Đình, nhìn thấy tên trên màn hình ----- “tiểu ca ca”, không kiềm được trong lòng thấy ngọt ngào.
28 Tiền lương không cao, nhưng đôi lúc cũng có tiền tip, Đường Lạc Lạc tính toán rồi, nếu kiên trì làm thêm tầm nửa năm hơn thì có thể trả hết tiền cho tiểu ca ca rồi.
29 Đường Lạc Lạc chỉnh đốn lại tư duy, lập tức hiểu ra vấn đề, đối với sự chỉ trích của Lâm Uyển Du, cô không ngại ngần gì, đứng thẳng người:
- Vị khách này, có phải cô nhầm rồi không? Khi nãy tôi đã đưa rượu cho cô cấm rồi, là do cô cầm không vững.
30 Nhìn thấy sắc mặt Đường Lạc Lạc lúc đỏ lúc trắng, xuấ hổ đến không tả được, Lâm Uyển Du cưới lên mãn nguyện, cô ta chơi đùa với móng tay mình, làm ra vẻ đại độ chúng sanh:
- Chai rượu này cả trăm triệu đó, cả trăm triệu này chỉ cần cô quỳ xuống xin lỗi, cái giá không thấp đâu, cô cãi lại tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô nữa đó.
31 - Tôi. . . tôi phải trả nợ cho anh mà.
Đường Lạc Lạc nuốt nước bọt một cách không tự nhiên, anh cách cô quá gần, gần đến nổi hai người có thể nghe thấy nhịp dập trái tim của nhau, thân hình cao to che mất ánh đèn phía trên đỉnh đầu cô, khuôn mặt điển trai dưới ánh sáng u tối, càng khiến người khác động lòng.
32 - Nếu như, nhất định phải tìm một công việc thì. . .
Mặc Thiệu Đình chau mày, đành chấp nhận:
- Tôi có thể giới thiệu cô vào tập đoàn nhà họ Mặc, cô học khoa thiết kế, vậy thì vào bộ phận thiết kế vậy!
Tập đoàn nhà họ Mặc? Bộ phận thiết kế?
Là tép con vừa tốt nghiệp thôi mà có thể vào tập đoàn nhà họ Mặc, quả thật là miếng mồi ngon rơi từ trên trời xuống, vả lại Mặc Thiệu Đình chưa từng nói dối cô, Đường Lạc Lạc biết anh không phải đang nói đùa, nhưng, tiểu ca ca chỉ là một tài xế, sao có thể tùy tiện sắp xếp người vào tập đoàn nhà họ Mặc chứ?
- Ồ, tiểu ca ca, tôi biết anh là ai rồi!
Đường Lạc Lạc tỏ ra hiểu ý, chỉ chỉ Mặc Thiệu Đình, miệng nhỏ há thành chữ “O”
Trái tim Mặc Thiệu Đình bỗng thót lên, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào:
- Cô.
33 Trong phòng VVIP, sắc mặt Lâm Uyển Du lúc tái lúc xanh, trong ánh nhìn mỗi người mỗi vẻ, cô ta đúng ngồi không yên.
Ban đầu nhóm bạn này còn nghĩ rằng, chỉ là mâu thuẫn đơn thuần của cô ta với phục vụ chạy bàn thôi, tuy Lâm Uyển Du có chút đè nén người khác, nhưng theo tính khí đại tiểu thư thường ngày của cô, cũng có thể lý giải, nên mới đúng về phía cô.
34 May mắn có được một chức vụ ở nhà họ Mặc, trong lòng Đường Lạc Lạc giờ đây hết sức vui mừng.
Nhà họ Mặc à!
Đó chính là nhà họ Mặc tỏa sáng rực rỡ, người thường không thể vào được đó!
Nghĩ lại Lâm Phong và Vương Vân Nhi chẳng qua chỉ vào công ty con của nhà họ Mặc mà đã đắc ý như cả gia đình sắp lên trời đến nơi, đây còn là tổng công ty nữa.
35 Đường Lạc Lạc là do Mặc Thiệu Đình đích thân hạ lệnh, giới thiệu vào công ty, tại đây, đó là một đãi ngộ chưa từng có.
Vương Bác xưa nay luôn giỏi việc nịnh nọt, đối với chuyện này tràn đầy hiếu kì, còn Mặc Lan là con gái bên nhà cô của Mặc Thiệu Đình, cũng xem như là em họ của Mặc Thiệu Đình, về tin tức nội bộ nhất định cũng biết được chút ít.
36 Đường Lạc Lạc cứng họng:
- Tôi… Tôi chỉ mới đến, vẫn chưa biết quy tắc nhân viên…
Lời chưa dứt, đã bị Vương Bác mất kiên nhẫn cắt ngang:
- Cô là nhân viên công ty, mà lại không biết quy tắc nhân viên, còn nói như đúng rồi, thái độ người mới hiện nay đều lấp liếm, thiếu trách nhiệm như thế sao?
Ông ta vừa nói, vừa đập mạnh lên bàn, bộ dạng như người mới thật khó dạy.
37 Phòng trà ở không xa với phòng họp, Đường Lạc Lạc đẩy cửa đi vào, thở phào một hơi, cuối cùng cũng không bị Vương Bác mắng nữa rồi.
Cô cầm khay, lấy ly đặt lên máy pha cafe, tiện tay chọn vài món bánh ngọt, cho thêm vài khối đường vuông, vừa làm công việc chỉ dành cho nhân viên phục vụ, vừa nhỏ tiếng tự chế giễu:
- Đúng là quái lạ, đi đâu cũng làm phục vụ.
38 Đường Lạc Lạc có chút xin lỗi lè lè lưỡi với Mặc Tây Thành, đưa tay vỗ vỗ ngực:
- Cám ơn cậu an ủi tôi, cậu yên tâm, chờ tôi đừng vững vị trí trong công ty, nhất định sẽ bảo kê cậu.
39 Đường Lạc Lạc cầm khay cafe hơn 10 ly, nhanh chân bước vào phòng họp, đem từng ly cafe đưa đến trước mặt đồng nghiệp, rồi mới đi đến trước mặt Vương Bác, đặt cafe xuống:
- Phó bộ, uống cafe.
40 Đầu dây điện thoại bên kia sợ sệt đáp lại, trong mắt Lâm Uyển Du hiện rõ sự thâm độc:
- Tối nay chính là cơ hội tốt nhất, cô ta đến công ty nhà họ Mặc làm việc rồi, những việc sau đó, không cần tôi dạy các người nữa đúng không?
.