21 "Anh muốn làm cái gì?" Cô giống như giẫm phải cái đuôi mèo, cảnh giác nhìn về phía anh ta. Mạc Duy Uyên cong khóe môi lên, "Tới đây"Mộc Tuyết Nhu lui về phía sau, cô thấy ở đáy mắt anh ta có.
22 Mộc Tuyết Nhu hồn bay phách lạc đi trên đường cái, nhìn những cảnh vật quen thuộc mà trong lòng mơ hồ đau. Cô đã từng cùng Chu Thế Thanh đi dạo qua phố lớn, hẻm nhỏ của thành phố C, ăn đủ dạng đồ ăn vặt trên phố, những chuyện này tựa hồ như mới xảy ra ngày hôm qua.
23 Mộc Tuyết Nhu bên ngoài quanh quẩn một hồi lâu, cuối cùng vẫn trở về nhà họ Mạc. Thấy Mộc Tuyết Nhu đã đi vào nhà họ Mạc, người đi theo sau cô nãy giờ mới rút lui.
24 Ở thành phố C này, nhà họ Mạc vừa giàu vừa có quyền thế nên quy củ rất nhiều, lúc ăn cơm cũng nhất định phải mặc trang phục chỉnh tề, chẳng qua là so với yến tiệc thì đơn giản hơn.
25 Mộc Tuyết Nhu đang tìm quyển sách định nằm xuống xem, cửa lại vang lên tiếng gõ. Mộc Tuyết Nhu không muốn những ánh mắt của người nhà họ Mạc cứ ở trên đỉnh đầu mình mà nhìn xuống, cô chỉ nghĩ phải nhịn đến mức Mạc Duy Uyên chán ghét sau đó ly hôn.
26 Mạc Duy Thiến cùng một đám mỹ nữ xinh đẹp đi tới, trong túi xách lấy ra một hộp quà, cười nói: “Chị Niên Kiều, đây là quà sinh nhật, chúc chị sinh nhật vui vẻ”“Xì!” Mộc Tuyết Nhu đứng cách đó không xa lắm, mơ hồ nghe được những lời của Mạc Duy Thiến nói, đang uống thức uống nhất thời không nhịn được mà phun ra ngoài.
27 Thật ra trong lòng Mộc Tuyết Nhu rất lo lắng, chỉ sợ anh ta sẽ chọn lựa giúp em gái của mình hãm hại cô, cô cũng đã nghĩ xong mình nên làm gì tiếp theo nhưng không ngờ là anh ta lại chọn lựa giúp cô.
28 Bữa tiệc được mở đầu bằng tiết mục kiêu vũ, em gái Mộc Niên Kiều không biết từ nơi nào mà nhảy ra, cầm trong tay một chiếc hộp tinh xảo. Mộc Niên Mị dáng dấp vô cùng xinh đẹp, nhưng mà hôm nay cô ta lại trang điểm quá đậm, ăn mặc thì giống như một con búp bê, đôi mắt to chớp chớp, lắc mông đi tới trước mặt Mộc Niên Kiều, nắm lấy tay Chu Thế Thanh, là Chu Thế Thanh, sao anh lại ở chỗ này? Mộc Tuyết Nhu khiếp sợ nhìn người mặc đồng phục phục vụ đứng trước mặt - Chu Thế Thanh, cô từng bước lui lại phía sau, suýt chút nữa là té nhào, khó khăn lắm mới nắm được tay của Mạc Duy Uyên để đứng vững, đôi mắt trong suốt chứa đầy ưu thương, lông mi hơi run rẩy, dường như chỉ cần hơi chớp một chút là nước mắt sẽ tràn ra.
29 Bữa tiệc được mở đầu bằng tiết mục kiêu vũ, em gái Mộc Niên Kiều không biết từ nơi nào mà nhảy ra, cầm trong tay một chiếc hộp tinh xảo. Mộc Niên Mị dáng dấp vô cùng xinh đẹp, nhưng mà hôm nay cô ta lại trang điểm quá đậm, ăn mặc thì giống như một con búp bê, đôi mắt to chớp chớp, lắc mông đi tới trước mặt Mộc Niên Kiều, nắm lấy tay cô ta hôn nhẹ lên, "Chị, hôn nay là sinh nhật chị, em đặc biệt chọn một món quà mà chị thích.
30 Người đang chậm chạp đi đến chính là một vị phu nhân, cô ấy mặc trang phục dạ tiệc màu đỏ tươi, tóc búi lên cao, lộ ra chiếc cổ mảnh khảng và mềm mại, nhìn lướt qua khoảng chừng ba mươi tuổi.
31 "Cô gái đó là chính là vợ của Mạc Duy Uyên sao?" Ở khu vực có chỗ ngồi, một người đàn ông đeo mắt kính thoạt nhìn có bộ dạng lăng nhăng, anh ta đem cái chân của mình gác sang ghế bên cạnh, trên môi hiện lên một nụ cười đầy vô lại.
32 "Duy Uyên. . . " Mộc Niên Kiều chú ý tới Mộc Tuyết Nhu, nhìn thấy cô ta cùng với người có danh xưng là tiểu ác ma - Lý Vĩ Hoa đang cùng nhau khiêu vũ, lần đầu tiên trong lòng cô cảm thấy Lý Vĩ Hoa thật đáng yêu.
33 Lý Vĩ Hoa kinh ngạc che mặt mình, trong nhất thời không kịp phản ứng, một lát sau, mặt cậu ta đỏ lên, gương mặt hơi vặn vẹo, nhìn có chút kinh người. Trong nhà cậu là người nhỏ tuổi nhất, trừ ông nội là nghiêm khắc với cậu, những người còn lại trong nhà kể cả cha, mẹ và các thân thích đều đặt cậu trong lòng bàn tay mà cưng chìu.
34 Mộc Tuyết Nhu thấy Chu Thế Thanh muốn nói rồi lại thôi, trong lòng đau khổ, yêu nhau nhưng không thể gần nhau đây là một loại hành hạ. Cô đang xác định thái độ của Mạc Duy Uyên đối với cô, cô không thể vì tình cảm của cá nhân mà mang lại phiền phức cho Chu Thế Thanh.
35 "Ừ" Mộc Niêm Kiềm rươm rướm lệ, cô oán giận việc Mạc Duy Uyên đã bêu xấu cô tại buổi hôn lễ đó. Nhưng mà khi nhìn thấy thái độ của mọi người với Mộc Tuyết Nhu như thế đã khiến cô cảm thấy rất hả hê.
36 "Phịch!" Mộc Tuyết Nhu bị đẩy té xuống giường, cô giùng giằng bò dậy muốn chạy ra ngoài, lại bị Mạc Duy Uyên nắm trở lại. "Anh thật khốn nạn. " Mộc Tuyết Nhu giãy dụa, cô biết người đàn ông này chỉ ăn mềm không ăn cứng, không còn biện pháp nào khác, cô nắm lấy tay anh đau khổ nói: "Anh tại sao không chịu buông tha cho tôi, tôi không hề yêu anh, tôi hận anh, anh không cưới tôi không được sao.
37 Cho dù nói như thế nào, mấy ngày nay anh ta cũng không ngủ ở đây làm cho cô buông lỏng đi rất nhiều, đêm tân hôm lần trước cô bị anh cưỡng bức, cho đến giờ cô không tài nào quên được.
38 Cả hai người không nói không được, mà nói cũng không xong. Giận đến mặt đỏ bừng. Ông nội Mạc vẫn ngồi im, gương mặt lạnh băng, không hề lên tiếng ngăn cản, nhưng mà trong lòng lại rất hồi hộp.
39 Sắc mặt Mộc Tuyết Nhu trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy chua xót, cố gắng chịu đựng nhịn xuống, cổ họng nghẹn ngào nói, "Chưa"Sắc mặt Mạc Duy Uyên dịu xuống, gương mặt đầy âm trầm nhìn cô.
40 Mộc Tuyết Nhu nhìn thấy ánh mắt Mạc Duy Thiến đầy kinh ngạc, cười châm chọc nói: "Tôi biết, cái nhà này người nào cũng coi thường tôi, cô cho rằng tôi sẽ thích sao?" Tìm được nơi chút giận, rốt cuộc lòng cô cũng trở nên dễ chịu hơn.