61 Trong khoảnh khắc “ngàn cân treo sợi tóc” đó, một bóng hình nử tử vội bay ra tung một chưởng vào trung tâm trận đấu khiến Sở Thiên Tiệp phát hoảng bèn dùng lực đẩy thân hình Họa Tâm ra đằng trước hòng đỡ ình nhưng bàn tay của Nhược Bình lại xuyên qua bên phải khuôn mặt của Họa Tâm đánh thẳng vào đầu khiến lão văng ra xa mấy thước.
62 Gió chiều hiu hiu thổi xung quanh Đào Hoa viên khiến không khi càng thêm trầm mặc khi có một nam tử ngồi đìu hiu ngắm nhìn khung cảnh lãng mạn của người mình yêu thương với một nam nhân khác.
63 Lăn lông lốc trên giường như một con sâu đo cũng chưa thấy Lãnh Thiên trở về nhưng lại có kẻ tới quấy nhiễu khiến tâm tình của Nhược Bình cũng tươi tỉnh lên chút ít.
64 Nóng? Đúng là nóng thật. Phải chăng hắn đã trúng xuân dược? Hừ, ả công chúa chết tiệt, hám hại xuân dược hắn nữa chứ, đã thế còn cho vào chè sen, dùng vị thơm nồng để át đi mùi vị của nó.
65 Nơi đây vẫn vậy, vẫn vườn đào, vẫn chiếc xích đu được đan bằng dây thừng, vẫn thấy Hiên Viên Tuyệt đứng trầm ngâm như thế dưới gốc đào đang kỳ nở rộ, nhưng sao lại thấy nơi đây tràn ngập vẻ u buồn, tĩnh mịch đến rợn người.
66 Chật vật mãi nàng mới đưa được nàng ấy vào trong phòng đồng thời nhanh chóngra lệnh cho Huyền tam – một trong bảy người của Huyền Băng thất sát đánh thức mấy người trong rừng dậy và đưa về đây.
67 Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng đơn giản khiến cơn lạnh đêm qua dường như được xua tan đi, tiếng chim hót líu lo đón chào ngày mới, một ngày thật vui vẻ, thật hạnh phúc cho những ai đã, đang và mãi mãi yêu nhau.
68 Lúc này tại Nghị Lệ cung. Lãnh Thiên vừa bước ra khỏi cánh cửa hoàng cung bèn nhanh chân quay về vương phủ. Hắn nhớ nàng, nhớ nương tử của hắn. Hắn muốn ôm siết và cắn xé đôi mội ngọt ngào của nàng, đem nàng hòa nguyện vào trái tim mình để nàng sẽ không bao giờ có thể rời hắn lần nữa.
69 Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Nữ tử thân lục y ngồi trên mái nhà nâng thanh sáo cùng màu với y phục thổi một bản nhạc rất thanh khiết, rất hay nhưng đậm nước mắt.
70 Khung cảnh lãng mạn sẽ mãi mãi lãng mạn nếu như không có sự xuất hiện phá bỉnh của kẻ thứ ba. Sở Thiên Nhai. – Ha ha ha! Các ngươi tình chàng ý thiếp đã xong hết chưa? Lãnh Thiên, Nhược Bình cùng Hiên Viên tuyệt hoảng hốt quay đầu lại nhìn Sở Thiên Nhai đối diện.
71 _____Ngôi bình thường_____Ngày lại qua, mặt trời lại lên, chim vẫn hót, cỏ cây vẫn phát triển nhưng Lãnh vương phủ một mảnh tang thương chưa bao giờ dứt.
72 Sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng ra khỏi những ngọn núi trùng trùng điệp điệp đằng xa thì Lãnh Thiên cùng Nhược Bình đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên hậu viên Nghi Bình viện.
73 Uyển Các cung quả là nơi dành cho người bệnh lâu năm, khọng khí u ám đến độ khiến cho Nhược Bình cứ da gà da heo gì thi nhau nổi lên hết trên cơ thể. Câu cối thì già khằng như chưa bao giờ được cắt tỉa, hoa tươi thì chả thấy đâu chỉ toàn um sùm một góc cỏ dại.
74 Nhà giam trong vương phủ một mùi ẩm mốc bốc lên khắp nơi. Lãnh Thiên gương mặt lạnh lão từng bước nhất chân về nơi sâu nhất. Chuyện ả Ngạn Hoa dám mang mạng của Nhược Bình ra đùa giỡn hắn không bao giờ có thể tha thứ.
75 Một thời gian sau. Trước ngày đại hôn của Tứ công chúa Lãnh Uyển Nghi. Đèn hoa giăng lối khắp mọi nơi, từ trong hoàng cung ra đến ngoài thành đều một màu đỏ thắm.
76 Thời gian thấm thoắt trôi qua với những điều mới mẻ thay đổi xung quanh những bọn họ. Một ngày trái gió trở trời làm sao đột nhiên Nhược Bình ngất xỉu trong hoa viên vương phủ khiến a hoàn xung quanh một phen hoảng hốt chả biết làm sao.
77 Thời gian thì cứ thế trôi qua cho đến khi hai đứa nhóc Lãnh Duệ cùng Lãnh Phi Yến chập chững từng bước đi đầu tiên. Nhược Bình rất vui và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại được bên cạnh người mình yêu thương và chăm lo cho kết tinh của tình yêu ấy đến khi khôn lớn.
78 Thời gian thấm thoắt trôi qua, nó trôi nhanh đến nỗi khiến con người mỗi khi ngoảnh đầu nhìn lại thì mái tóc mình đã bạc trắng mất rồi. Nhược Bình đang ngồi đánh cờ cùng với Lãnh Thiên trong Nghi Bình viện thì đột ngột bên ngoài tràn vào những âm thành ồn ào náo nhiệt khiến ván cờ bị dừng lại.