21 Mọi vật đều thức dậy, rũ mình thoát khỏi màn đêm, trên lá vẫn còn đọng lại không ít giọt sương lóng lánh. Mặt trời từ từ nhả mình lên. Khắp nơi tiếng chim ra rỉ hót líu lo, bướm bay chập chờn trên những khóm hoa sắc màu.
22 “Độc Nhẫn lập tức về kể hết mọi chuyện cho Lãnh Thiên nghe, rồi loan tin ta đã chết, ta lỡ tay giết hết bọn sát thủ, mà dù còn ả vẫn chối bay chối biến, ta muốn bắt tận mắt day tận tay, đêm nay………….
23 “ngươi, ngươi muốn làm gì, tránh ra” – Hoạ Tâm “ta không tránh, lại đây cho bổn đại gia thơm một cái nào” – lam y nam tử “lui ra, ta…. . ta không khách sao đâu” – Hoạ Tâm “không khách sao thì làm gì bổn đại gia nà” – lam y nam tử “ta….
24 “mặt ngươi sao tái nhợt vậy Hoạ Tâm” – Nhan Nhược Bình nhẹ giọng quan tâm “cô ta sau khi biết cáo tinh là tiểu tiên nên vậy đó” – không kịp để Hoạ Tâm trả lời.
25 Những tia nắng ấm áp đầu tiên của ngày mới đã len lõi qua tán lá rừng, gió thổi nhè nhẹ, những giọt sương tí tách rũ mình, chim chóc cất tiếng hót ra rỉ líu lo, cả khu rừng hé mắt đón chào ngày mới thật khoan khoái sau một giấc ngủ dài.
26 “gần tới giờ thân rồi, ta e tiểu tiện nhân nhà ngươi chuẩn bị tâm lí đi” – Phong Hoa tay cầm con dao nhỏ gõ nhẹ vào má của Nhan Nhược Bình. “ngươi muốn làm gì?” “nếu hắn không tới kịp tức có lẽ hắn đã vong mạng, ta sẽ dùng lăng trì hảo hảo đối đãi người, còn nếu hắn tới kịp thì sau khi hắn chết, ta sẽ cho ngươi ngày ngày đau đớn, sống không được, chết không xong, âm dương chia cắt” – Phong Hoa rộ một tràng cười độc địa, rùng rợn.
27 Độc Nhẫn sau khi ép chất độc cho Hoạ Tâm xong thì dìu Hoạ Tâm theo hướng mũi tên tới đây, từ đằng xa thấy hai thân ảnh ảo não ngồi cạnh bờ suối, không nói không cười, thần thái tựa đau buồn, biểu cảm lãnh đạm “chủ nhân đâu, sao các người lại ngồi cả đây” –Độc Nhẫn lên tiếng “là hai ngươi à” – Độc Kiêu trả lời bằng giọng thập phần chán nản, đau khổ “huynh bị sao vậy, có chuyện gì à?” – Hoạ Tâm thanh âm vẫn còn thiếu sức do vừa mới tống hết chất đôc trên cơ thể ra.
28 “chết tiệt thật, cái tên Lãnh Thiên biến đi đâu trong cái giờ phút quan trong này, mau chia nhau ra đi mà tìm hắn ngay, rạng sáng mai là khỏi cứu Nhan Nhược Bình” – cáo tinh bực bội quát.
29 (Đây là ảnh của Hoạ Tâm – các tềnh êu của fox thấy có dịu dàng và hiền thục không nè ) Thật tội nghiệp Độc Kiêu và Độc Nhẫn, sức ăn của Nhan Nhược Bình hôm qua khiếp quá, nên lương thực muốn hết sạchm hai người họ lại phải dùng khinh công phi thân trở lại Vân Khê trấn bổ sung lương thực và thuốc men theo lời dặn dò của Nhan Nhược Bình.
30 chủ nhân đã tìm ra phu nhân” – Độc Nhẫn mừng rõ chạy về báo cáo. Lãnh Thiên lập tức chạy tới nhìn thấy Nhan Nhược Bình, Nhan Nhược Bình lập tức bị một đôi tay ôm nhanh vào ngực, siết thật chặt làm nàng hít thở không thông, nàng ngẩng đầu lên, lập tức môi bị chiếm lấy, cuồng phong bạo vụ, điên cuồng như muốn ăn nàng nuốt ngay vào bụng mình nhưng sâu trong tim vẫn có cái gì đó kì kì, nhưng y nhanh chóng cho qua.
31 “nương tử kêu mọi người ra tiền sảnh chi vậy?” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn Nhan Nhược Bình nhẹ giọng hỏi. Nhan Nhược Bình đặt thí thí lên ghế, bắt chéo chân, tay cầm một tách trà, đảo đôi con ngươi hắc bạch phân minh khắp một lượt những người đối diện, môi anh đào nhếch lên “Lãnh Thiên ngươi cố ý xem ta lột mặt nạ ả Phong Hoa là đúng hay sai?” “nương tử, là ta sai” – Lãnh Thiên uỷ khuất nhìn nàng “còn các ngươi?” “thuộc hạ sai” Nhan Nhược Bình chỉ cần nghe có thế thôi, đã dụ họ vào được cái bẫy nhỏ nhỏ của mình “hảo, hảo, ta đã từng nói sai phạt đúng thưởng, các ngươi nay đã tự mình nhận sai chứ ta không hề ép, như vậy đi Hoạ Tâm nể tình ta và ngươi đồng giới ta phạt thật nhẹ, thục dầu 100 cái, còn 3 người các ngươi nam tử hán phạt nhẹ e sẽ làm các ngươi mất mặt, nhưng phạt quá nặng ta e là không đành lòng, thôi thì thế này đi, các ngươi hãy giả nữ nhân 3 ngày, quyết định vậy” Nói rồi Nhan Nhược Bình dời thí thí, quay lưng bước đi để lại 4 khuôn mặt méo xệch, chọc giận ai không chọc giận lại đi chọc giận Nhan Nhược Bình, đúng là ngu mà.
32 Tổng quản Trần Lâm cùng chúng nô bộc nghe tin vương gia trở về đều đứng ở cửa vương phủ đợi chờ sẵn từ sáng sớm. Mọi người thần sắc khẩn trương, cùng sợ hãi, không ai dám hó hé hay thở mạnh.
33 “nghe rõ đây, ta gọi Tiểu Bình, a hoàn chứ không phải phu nhân, hiểu chưa” – Nhan Nhược Bình tay mân mê lọn tóc, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên. Tất cả mọi người trong thư phòng đều chỉ biết gật đầu nghe lời, ngay cả vương gia cao cao ngạo ngạo mà còn nghe lời, bọn họ chỉ là tôi tớ, kẻ nào dám không nghe kẻ đó thật không có não.
34 *trèo lên ghế cao, vác loa giơ khắp nơi* Toàn thể tềnh êu nghe đây nghe đây, lâu quá không viết cảnh … nên Fox sợ các tềnh êu dư dả máu quá, dư quá hại sức khoẻ ế nay Fox xin rút bớt máu của các tềnh êu (18+) Sự việc ở Liễu tiểu các đã theo cơn gió bay khắp chốn Mĩ Nhân các cũng không ngoại lệ ra cả khắp vương phủ, danh tiếng của Tiểu Bình – nô tỳ thân cận đặc biệt của vương gia càng được khẳng định vị thế trong vương phủ.
35 cái tên chết dịch chết bầm, hại ta hôm qua đau nhức rả rời, hôm nay phải trốn hắn đi chơi mới được” – Nhan Nhược Bình vừa đi vừa càm ràm BỊCH!!!!!!! “chu choa kẻ nào mù mắt vậy, cái trán bảo bối của ta” – Nhan Nhược Bình một tay ôm trán xoa xoá, khuôn miệng anh đào chu chu **** bới.
36 “đã hơn ba tháng rồi còn gì, haizzzz za, vương phủ này y u ám quá, phu nhân khi nào mới trở về” – Hoạ Tâm ngồi thở than. Ngày ngày nàng đều cùng Độc Nhẫn, Độc Kiêu và binh lính bủa vây đi tìm Nhan Nhược Bình.
37 “hèn chi không tìm được phu nhân, hoá ra phu nhân là ở cùng Tuyệt y quái nhân, chúng ta làm sao tìm đây?” – Hoạ Tâm ảo não thở dài, phụ hoạ theo là tiếng thở dài của Độc Nhẫn, Độc Kiêu.
38 Hiên Viên Tuyệt bây giờ đã hiểu Lãnh Thiên là thập phần thập ý yêu Nhan Nhược Bình, không ai có thể thay thế nàng trong tim hắn. Hiên Viên Tuỵêt hít một ngụm khí lạnh, hai tay siết chặt, khó khăn gằng từng tiếng “ta có cách giúp Nhan Nhược Bình trở lại với ngươi” Ba ngày sau, đào hoa viên, giờ Thìn tam khắc “muội ăn đi, dạo này muội ăn ít quá” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu thúc giục “muội no rồi đại ca ca” – Nhan Nhược Bình nhẹ giọng trả lời.
39 Ba ngày sau, tại vương phủ, một đạo khẩu dụ do Quế công công truyền kim khẩu cho vương gia với nội dung như sau: “mệnh vương gia, hoàng thượng có khẩu dụ một tháng sau thiên thời sắc thắm, tết xuân long phụng sum vây, muôn hoa rực rỡ, truyền chí tôn nhị vương gia Lãnh Thiên tiến cung hội tụ, tuyên cáo truyền Tiểu Bình hầu theo nhập toạ” Dĩ nhiên người vui thích nhất chính là cô nàng Nhan Nhược Bình nhà ta.
40 “khấu kiến hoàng thượng, khấu kiến Thái hoàng thái hậu, khấu kiến Hoàng thái hậu” – tất cả đồng loạt hô lên. “bình thân” – Lãnh Hàn lạnh giọng nói Tất cả mọi người đều an vị tại vị trí của mình.